Sau khi vào biệt thự, Dương Bách Xuyên đi thẳng lên tầng chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai anh sẽ triệu tập mọi người nói về việc di dời Vân Môn. Anh sắp bế quan, võ cổ giả Tiên Thiên và dị năng giả tương đương Tiên Thiên xuất hiện khiến anh rất áp lực.
Nghĩ kỹ thì còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng hết thảy đều phải xếp sau thực lực. Muốn tiếp tục lăn lộn trong giới võ cổ giả, muốn bước tiếp trên con đường tu chân, thì thực lực vĩnh viễn đặt lên đầu.
Lần này tham gia đại hội võ cổ, Dương Bách Xuyên thấy được rất nhiều chỗ thiếu sót của bản thân, cũng nhìn ra rất nhiều tiềm lực phát triển cùng với nguy cơ.
Hiện tại anh là Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong, bước tiếp theo là Trúc Cơ kỳ. Trúc Cơ là một cửa ải lớn, không phải cứ cố gắng là có thể đột phá.
May mà anh đã lấy được linh chi nghìn năm và có dược liệu luyện chế đan Trúc Cơ, vậy là anh đã có cơ sở để đột phá cửa ải Trúc Cơ.
Xét về thực lực tổng hợp thì anh có thể đấu với võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai, năng lực nghiền ép Tiên Thiên tầng một, như vậy là vô cùng hiếm có rồi.
Anh nghĩ nếu có thể đột phá lên Trúc Cơ kỳ thì anh tự tin rằng cho dù sát thủ Xương Hoa của gia tộc Ruth, Thần Tông của Đinh Dương hay là m Nguyệt Môn, Thanh Thành sau lưng Địa Tâm lão tổ... thật sự đến tìm anh báo thù, anh cũng có thực lực đánh trả.
Nhưng hiện tại anh không nắm chắc.
Vì vậy anh phải bế quan tu luyện.
Về phần Liễu Linh Linh, nếu bình an thì tốt, nhưng lỡ như Ruth giam giữ Liễu Linh Linh ở Pháp thì anh chỉ có thể chờ đến khi đột phá tu vi hơn nữa, không thì anh không nắm chắc phần thắng.
Theo lời Hạ Lộ thì truyền thừa của những tông môn lâu đời kia là Tiên Thiên tầng năm tầng sáu, thậm chí có cao thủ cấp bậc cao hơn. Mặc dù Dương Bách Xuyên là người tu chân, có nhiều pháp môn tu chân, nhưng đối đầu với cao thủ cấp bậc này, anh cũng bó tay hết cách.
Trước hết anh phải có tu vi mới được, có rất nhiều pháp thuật mà Luyện Khí kỳ không đủ điều kiện tu luyện.
Hơn nữa trên trái đất cực kỳ thiếu thốn linh khí và tài nguyên, rất khó đột phá tu vi.
Bước tiếp theo là di dời Vân Môn về quê, đưa quê nhà trở thành trụ sở của Vân Môn, mở rộng thế lực của Vân Môn. Như vậy mới có thể đối đầu với các tông môn lâu đời kia.
Mặc dù Vân Môn là tông môn truyền thừa tu chân, nhưng hiện tại những võ cổ giả mà Dương Bách Xuyên đã tiếp xúc đều là cấp bậc Tiên Thiên, ngang tầm người tu chân.
Võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên là chính đạo giống người tu chân, nội lực tu luyện được trong cơ thể cũng biến thành chân nguyên, tương tự như chân khí của người tu chân.
Trong hoàn cảnh này, Dương Bách Xuyên bắt buộc phải dẫn dắt Vân Môn tiến bộ.
Nghĩ kỹ thì anh có vị sư phụ cực đỉnh, nhưng chỉ là tàn hồn, lại còn ở trong bình Càn Khôn không thể ra ngoài. Mọi chuyện anh đều phải dựa vào chính mình.
Sư phụ Vân Thiên Tà chỉ có thể xuất hiện giải vây vào lúc tính mạng anh gặp nguy hiểm, không phải là có thể ra mặt bất cứ lúc nào. Ông ấy chỉ là tàn hồn, giúp anh lần nào thì thần hồn sẽ tổn hại lần ấy, không phải là vạn năng.
Sư phụ dạy anh các kiến thức tu chân đã quý hóa lắm rồi.
Trong lúc suy nghĩ, Dương Bách Xuyên đã lên đến phòng mình ở tầng ba. Sau khi mở cửa, anh chợt sững sờ.
Mặc dù ở trong bóng tối nhưng anh vẫn thấy rõ trên giường có người.
Lúc này anh mới nhớ ra hình như Kiều Phúc nói là Lục Tuyết Hi dẫn hai đồ đệ đi bế quan, trong biệt thự chỉ có Khưu Vân và Lâm Hoan.