Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 897




Nhưng dù khó chịu Dương Bách Xuyên cũng chẳng có cách nào. Tốc độ của cô gái phương Tây này quá nhanh, anh bó tay hết cách.  

Dương Bách Xuyên rất bức bối vì bị một cô gái, một quỷ hút máu, lại còn là một người phương Tây đánh trung một kích.  

"Hôm nay anh đây nhất định phải trị cô!"  

Sau khi đứng lại, Dương Bách Xuyên dồn chân khí vào hai tay, tiếp tục tung một chưởng về phía Ruth.  

"Khà khà!"  

Dương Bách Xuyên mừng thầm, một chưởng này đã đánh lên người đối phương.  

Nhưng ngay sau đó anh không cười nổi nữa, bởi vì khi anh đánh lên người Ruth, cơ thể cô ta "rắc" một cái hóa thành mảnh nhỏ.  

Dương Bách Xuyên biết mình không đánh trúng đối phương, chỉ đánh trúng dư ảnh của người ta mà thôi.  

Mẹ kiếp, đây là tốc độ gì thế?  

Bộp!  

Dương Bách Xuyên như bị điện giật, rên lên đầy đau đớn. Anh lại bị Ruth đánh lén sau lưng.  

"Đệt!"  

Dương Bách Xuyên tức hộc máu. Hai kích liên tiếp, nếu không phải thân thể anh rắn chắc hơn người bình thường thì e là anh tiêu đời rồi.  

"Không ngờ thân thể của Dương tiên sinh lại rắn chắc như vậy, không biết đụng độ với vũ khí thì có thể mạnh nhường nào?" Ruth di chuyển ra xa mười mét, vẻ mặt trêu đùa. Trong lúc cô ta nói chuyện, trên tay xuất hiện một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông rất sắc bén.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hoảng rồi. Đúng là thân thể anh rất rắn chắc, rắn chắc hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ là Kim Cương Nhục Thể tầng một mà thôi. Ăn đấm thì không sao, dính dao thì anh không tự tin chút nào.  

"Lão già chết tiệt ơi, nếu người không ra thì sẽ không có ai chăm sóc cho người lúc cuối đời đâu!" Thấy Ruth lôi dao găm ra, Dương Bách Xuyên thật sự sợ hãi, vội vàng gọi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng xin giúp đỡ.  

"Đồ vô dụng, đường đường là người tu chân mà lại bị hậu duệ của một con dơi ép đến đường cùng. Sao con không đập đầu vào miếng đậu phụ đi?"  

Sư phụ Vân Thiên Tà vẫn như mọi khi, vừa xuất hiện đã mắng mỏ.  

"Lão già chết tiệt, người không đặt mình vào hoàn cảnh của con gì cả. Mẹ kiếp, cô nàng phương Tây này có tốc độ như ma quỷ, con có thể làm gì được? Sư phụ mau nghĩ cách đi, người không thấy cô ta có dao sao? Con không muốn ăn dao đâu!" Dương Bách Xuyên phản bác ở trong lòng.  

"Con cũng chỉ biết cãi ta thôi. Con nói xem, sức mạnh linh thức của con vừa mới thăng cấp, ngang ngửa sức mạnh linh thức của Trúc Cơ kỳ. Sao con ngu thế? Sau này con đừng nói mình là người tu chân, võ cổ giả còn mạnh hơn con. Thật ngu ngốc! Thế nhé, đừng làm phiền ta nữa. Một con quỷ hút máu cũng không xử lý được thì còn mặt mũi nào làm đồ đệ của Vân Thiên Tà này."  

Vân Thiên Tà biến mất trong tiếng mắng mỏ.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại sững ra đó. Vừa rồi anh bị tốc độ ma quỷ của Ruth dọa sợ, rối loạn phương hướng. Bây giờ nghe sư phụ mắng xong, anh cũng mắng mình ngu.  

Có linh thức mạnh mẽ mà lại quên sử dụng.  

Mẹ nó chứ, tốc độ của cô có nhanh đến mấy cũng nằm trong phạm vi linh thức của anh đây, tốc độ nhanh hơn nữa thì có nhanh bằng linh thức không?  

Huống chi sức mạnh linh thức của anh đây vừa mới thăng cấp, không đánh chết cô mới lạ.