Lúc này cô gái Ruth nước Pháp nhìn trái nhìn phải, thấy Dương Bách Xuyên cách đó không xa đã trực tiếp đi qua.
Dương Bách Xuyên đã phát hiện cô ta đi tới từ lâu, để che giấu bản thân không theo dõi cô ta, anh giả vờ như cũng đang cầm điện thoại di động chụp ảnh xung quanh.
Đâu biết Ruth đi thẳng tới bên cạnh anh, mỉm cười, dùng tiếng trung sứt sẹo nói: “Tiên sinh… có thể chụp ảnh sầu riêng đỡ tôi không?”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghe phát âm tiếng Trung không chính xác của cô ta mà buồn cười, rõ ràng chỉ là một câu, tiên sinh có thể chụp ảnh kỷ niệm giúp tôi không, cô ta lại nói thành sầu riêng.
Có điều Dương Bách Xuyên cầu còn không được đối với yêu cầu của cô gái nước Pháp, anh đang buồn phiền vì không tìm được cơ hội tiếp cận cô ta, nghe ngóng lai lịch của cô ta xem rốt cuộc là có quan hệ gì với Liễu Linh Linh.
Lúc này cô ta đã chủ động tìm tới rồi.
Anh mỉm cười, nói: “Rất sẵn lòng ~”
“Tà tà ~” Tiếng Trung sứt sẹo của của Ruth lại phát âm sai rồi.
Dương Bách Xuyên không để bụng. “Không có gì.” Rồi uốn nắn lại cho cô ta: “Cảm ơn trong tiếng Trung là cảm ơn, không phải tà tà.”
“Cảm… ơn?” Ruth rất hiếu học.
“Đúng, cảm ơn.” Dương Bách Xuyên uốn nắn cho cô ta.
“Đực, là cảm… ơn.” Ruth nói từng từ từng chữ.
Dương Bách Xuyên phát hiện nhất thời không uốn nắn nổi, dù sao có thể nghe hiểu là được rồi.
Anh nhận máy ảnh trong tay cô ta, bắt đầu chụp giúp cô ta.
Một lát sau, Dương Bách Xuyên trả máy ảnh cho Ruth, để cô ta xem hiệu quả, nói thật cô gái nước Pháp này rất xinh đẹp, quan trọng là dáng người rất cao.
Dương Bách Xuyên phát hiện dáng người cao bằng anh, cặp chân dài còn dài hơn Lâm Hoan chút.
Nhất là con mắt màu xanh nước biển của cô ta đã cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác quyến rũ nói không nên lời, cảm giác mắt của cô ta rất sâu thẳm, thậm chí cho anh một lỗi giác bể dâu.
Ruth nhìn ảnh trong máy ảnh, mỉm cười cảm ơn Dương Bách Xuyên. “Cảm tà ~” Uốn nắn một hồi nói đúng được một nửa, chữ ơn cuối cùng lại nói thành tà rồi.
Lúc này, cuối cùng Dương Bách Xuyên đã tìm được cơ hội nói bóng nói gió để tìm hiểu cô ta, hỏi cô ta: “Một người nước Pháp như cô sao lại biết nói tiếng Trung? Hơn nữa lời tôi nói cô cũng hiểu được một cách chính xác, điều này rất hiếm có!”
“Nhắc đến cái này thì phải cảm tà một người bạn của tôi, nhắc tới cô ấy cũng là người Cố Đô.” Ruth phát âm không tiêu chuẩn giải thích cho Dương Bách Xuyên.
Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, không để ý hỏi: “Ồ, là người bạn gì?”
“Coi như là một học sinh của tôi ~” Ruth trả lời một câu đơn giản, không nói thêm nữa.
Sau đó cô ta giơ tay ra, nói với Dương Bách Xuyên: “Chính thức làm quen, tôi tên là Ruth, đến từ nước Pháp.”
“Chào cô, tôi tên là Dương Bách Xuyên.”
Hai người coi như đã làm quen chính thức, Dương Bách Xuyên rất muốn hỏi thêm cô ta có quen biết Liễu Linh Linh không, nhưng dù sao cũng không quen thân, nên không tiện hỏi.