Đầu tiên Dương Bách Xuyên nghĩ ngay đến Hạ Lộ, rõ ràng trên đỉnh núi có thú dữ hay yêu quái gì đó bị chọc giận, đang phát ra tiếng gào rú phẫn nộ.
Mà những người đến đây chỉ có mấy người thế thôi, Hạ Lộ thì biến mất, Dương Bách Xuyên ngay lập tức nghĩ đến cô ấy.
Rất có thể ngay lúc anh nhắm mắt nhận lấy truyền thừa của Vu Cổ, Hạ Lộ đã đi lên đỉnh núi, thành ra đụng phải gì đó.
Sau khi bốn người thấy trên đỉnh núi có ánh sáng mơ hồ lóe lên, Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh bèn nối nhau chạy như bay.
Lúc này Bách Sơn cũng đứng dậy nói: "Sư tổ, trên đỉnh núi có hào quang hiện ra. Đây là điềm lành, có lẽ có bảo vật nào đó đã xuất thế, chúng ta cũng đi xem thử đi!"
Dương Bách Xuyên gật đầu, bước chân chạy như điên. So với việc có bảo vật gì hay không, anh vẫn lo cho an nguy của Hạ Lộ hơn. Nếu người leo lên núi thật sự là Hạ Lộ, có thể chuyện không hay rồi.
Dựa theo đặc điểm tiếng thú gầm xuyên tận trời xanh, khí thế khủng khiếp đó, có thể kia là một con yêu thú có thể so với gấu yêu.
Đỉnh núi không tính là cách quảng trường quá xa, có thể thấy là nằm khoảng năm, sáu trăm mét.
Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh đã bay đi, biến mất trong rừng rậm.
Nơi này cỏ cây rậm rạp, cổ thụ lớn che trời chiếm phần nhiều diện tích.
Sau khi vội vã vọt vào trong rừng cây, Dương Bách Xuyên dùng suy nghĩ lập tức thu hộp gỗ và không gian bình Càn Khôn.
Có Bách Sơn theo đằng sau, anh cứ cầm trên tay rồi bị hắn ta nhìn thấy chung quy vẫn không tốt, dù sao mấy phút trước Bách Sơn còn vì cái hộp gỗ này mà liều mạng với Địa Tâm lão tổ.
Bây giờ tự cầm ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng thấy rất ngại, nhưng thứ gì đã cầm vào tay rồi anh sẽ không giao ra, mà anh tin Bách Sơn cũng sẽ không tìm mình đòi.
Hai người một trước một sau chạy như điên lên đỉnh núi, theo sát phía sau đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử.
Hiện tại, đối với đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử, Dương Bách Xuyên đã để ý. Đạo trưởng Trường Linh luôn tỏ vẻ mình là người rất hiền lành, rất hòa nhã, nhưng nhìn từ hành động đồng thời ra tay cướp lấy hộp gỗ trước đó, lão đạo này lúc cần ra tay sẽ ra tay, tuyệt không lưu tình, là một con chó không sủa nhưng cắn người.
Quan trọng nhất là lúc Dương Bách Xuyên nhìn vào ánh mắt của hắn ta, anh luôn không nhìn thấu được người này. Đây mới là lý do Dương Bách Xuyên kiêng kỵ Trường Linh. Với vị trí lão đại ca được công nhận của một tông môn cổ, Dương Bách Xuyên tin rằng người xuất thân từ Côn Lôn không phải hạng đơn giản.
Còn như Nguyên Thần Tử, tên già ấu trĩ này đã mấy lần đánh với anh, còn ra đòn hiểm, điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu, lòng nghĩ nếu còn lần sau, dù có liều mạng chọc cho cả Thanh Thành phẫn nộ, anh cũng muốn diệt trừ Nguyên Thần Tử, miễn là ông ta không còn trêu chọc mình nữa.
Mà Bách Sơn thì ngược lại, Dương Bách Xuyên thấy khá tin tưởng. Từ khi quen biết đến giờ, dù mới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Dương Bách Xuyên lại chưa bao giờ cảm thấy chút ý tưởng thù địch nào xuất hiện trên người Bách Sơn.
Còn như việc Bách Sơn gọi mình là sư tổ, tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không ngốc đến mất hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng giang hồ hiểm ác đáng sợ, Dương Bách Xuyên không thể không phòng, dù sao lòng người cũng khó đoán.
Trong mấy người, chỉ có mỗi Hạ Lộ là anh yên tâm nhất, chuyện này không có gì để nói thêm
Còn hai người còn lại, đầu tiên là Đinh Dương đã bị chém chết, diệt trừ hậu họa.