Sau một đòn giao chiến, Địa Tâm lão tổ đã biết mình không đoạt lại được hộp gỗ, bởi vì ông ta cảm nhận được nhục thân và nội lực của Dương Bách Xuyên không tầm thường. Chỉ cần nhục thân mạnh mẽ sẽ làm tiêu hao thời gian của Phù Hành chú trên người ông ta. Đến lúc đó ông ta sẽ như cá nằm trên thớt.
Ông ta đánh nhau với Bách Sơn đã bị trọng thương. Hơn nữa bây giờ một cánh tay còn tê liệt, tái chiến sẽ không có kết quả tốt đẹp. Địa Tâm lão tổ quyết định rút lui thật nhanh, thời gian gia trì của Thần Hành phù đã sắp hết.
“Tiểu tử, lão phu sẽ nhớ kỹ cậu. Món nợ này ngày sau sẽ tính toán.” Địa Tâm nói xong một câu lấp liếm thể diện, dưới chân đã hơi cử động.
Nhưng Dương Bách Xuyên nghe xong lông mày lại dựng lên, đệt mẹ, lão tiểu tử nhà ông không là đối thủ của anh đây, định rút lui còn dám uy hiếp anh à?
Nhất thời Dương Bách Xuyên nổi giận rống lên với Địa Tâm lão tổ đã chạy ra ngoài được hơn mười mét: “Lão gia dám uy hiếp tao à, cho ông ăn Khai Thiên Chưởng!”
Dứt lời, anh tung một cú Khai Thiên Chưởng về phía Địa Tâm lão tổ.
Địa Tâm lão tổ đã chạy được hơn mười mét nghe thấy Dương Bách Xuyên rống lên, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy một bàn tay cực lớn đang đánh về phía mình. Ông ta không khỏi giật nảy người, vội vàng đổ dồn chân nguyên vào hai lòng bàn tay, gào lên một tiếng nghênh đón.
Rầm! Ầm!
Sức mạnh khổng lồ va chạm nhau làm cát bụi bên trong bay cuồn cuộn, tạo thành một luồng sương mù dày đặc.
Dương Bách Xuyên chỉ nghe thấy Địa Tâm lão tổ hét thảm một tiếng.
Lúc gấp rút đuổi đến đã không thấy bóng dáng của Địa Tâm lão tổ đâu, chắc hẳn đã trốn vào rừng cây trong núi. Bởi lẽ anh không tin một chưởng của mình đánh chết được Địa Tâm lão tổ, trên đất chỉ có một bãi máu.
Mà đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử đứng xa đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy vẻ e ngại trong mắt đối phương.
Trong mắt bọn họ, thực lực mà Dương Bách Xuyên liên tục biểu diễn đã có thể quyết đấu với một người là Thiên Tiên tầng một đỉnh phong, hoặc thực lực chân chính của thằng nhóc này có thể đã sánh ngang với võ cổ giả Thiên Tiên tầng hai rồi.
Vẫn nên bớt chọc vào mới tốt.
“Coi như lão tiểu tử nhà ông chạy nhanh!” Dương Bách Xuyên nhìn vết máu trên đất nói.
Sau đó quay đầu bước về phía Bách Sơn đang tĩnh tọa điều dưỡng.
“Bách Sơn không sao chứ?”
“Đa tạ sư tổ quan tâm, Bách Sơn không sao, chỉ muốn chúc mừng công lực của sư tổ đã tăng lên nhiều.” Vừa nãy chiến đấu Bách Sơn cũng nhìn ra, Dương Bách Xuyên trong mắt hắn ta đã sánh ngang võ cổ giả Thiên Tiên tầng hai.
“Không sao là tốt. Đúng rồi, Bạch Sơn anh có thấy Hạ… Đàm chủ Hạ đâu không?” Dương Bách Xuyên suýt nữa đã lỡ miệng nói ra tên của Hạ Lộ. Người bên ngoài chỉ biết Hạ Lộ họ Hạ, không biết tên cùng thân phận của cô.