Lúc này ngón tay Dương Bách Xuyên búng ra, búng một giọt nước Sinh Mệnh vào trong miệng Hạ Lộ.
Đối với nước Sinh Mệnh, Dương Bách Xuyên thấy nó quan trọng hơn bất kỳ đan dược nào gấp vạn lần, nước Sinh Mệnh là sản phẩm xuất hiện từ bình Càn Khôn, theo như sư phụ nói, là sinh mạng của ông, vô cùng quan trọng.
Mà sự thật chứng minh, nước Sinh Mệnh thật sự vô cùng thần kỳ, chưa nói đến công hiệu sau khi khôi phục thương thế, chỉ nói đến lần trước cho Hầu Đậu Đậu một giọt, không chỉ khôi phục thương thế của nó mà còn đưa Hầu Đậu Đậu tiến vào trạng thái tiến hóa huyết mạch.
Cho nên Dương Bách Xuyên suy đoán, nước Sinh Mệnh đối với linh thú hoặc là các loại linh trưởng hẳn là có tác dụng tiến hóa huyết mạch.
Hạ Lộ là người cá, cũng có thể xem như cấp bậc linh thú, chẳng qua cô đã tồn tại ở dạng nửa người nửa thú.
Cho cô một giọt nước Sinh Mệnh là vì trợ giúp cô trị thương, nhưng không chừng nước Sinh Mệnh còn có thể làm cho huyết mạch của cô tiến hóa.
Dương Bách Xuyên không thể không nghiêm túc. Việc cho Hạ Lộ dùng nước Sinh Mệnh thật ra hơi mạo hiểm, nhưng anh cũng tin tưởng Hạ Lộ.
Ngộ nhỡ nước Sinh Mệnh cũng có công dụng tiến hóa huyết mạch đối với Hạ Lộ, nếu như bị người ta biết được, đối với Dương Bách Xuyên chính là tai họa ngập đầu.
Thế giới này có chồn, có Hầu Đậu Đậu, có Gấu yêu, còn có người cá nửa người nửa thú như Hạ Lộ, chẳng lẽ không có linh thú Yêu tộc khác sao?
Câu trả lời nhất định là vẫn có.
Nếu bị Yêu tộc khác biết trong tay anh có nước Sinh Mệnh có thể tiến hóa huyết mạch, có thể tưởng tượng được sẽ có hậu quả gì.
Thận trọng là điều rất cần thiết, quan trọng nhất là Hạ Lộ coi anh là bạn bè, Dương Bách Xuyên đương nhiên cũng sẽ coi cô là bạn bè, thậm chí sẽ tốt hơn, bỏ ra nước Sinh Mệnh chính là bằng chứng hữu nghị của Dương Bách Xuyên đối với Hạ Lộ.
Mà sau khi Hạ Lộ mở miệng ra, chỉ cảm giác ngón tay Dương Bách Xuyên búng một giọt nước vào trong miệng cô, trong lòng nếu đã tin tưởng Dương Bách Xuyên, Hạ Lộ dứt khoát nuốt giọt nước này vào.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt cô thay đổi, nhịn không được trong miệng phát ra một tiếng thét thống khổ: “A!”
Hạ Lộ hét lớn cũng khiến Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Sao... Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”
“A hư.” Hạ Lộ không nói ra lời, chỉ càng kêu càng thảm thiết, trên mặt lập tức nổi lên đầy tơ máu, lập tức đột nhiên vọt vào rừng rậm.
Dương Bách Xuyên sợ hết hồn. Anh bị Hạ Lộ dọa sợ, mà hơn hết là tự mình dọa mình, thầm nghĩ lẽ nào nước Sinh Mệnh không phù hợp với Hạ Lộ?
Nếu vậy thì đúng là có lòng tốt mà lại gây ra chuyện xấu, nếu Hạ Lộ xảy ra chuyện gì thì anh sẽ áy náy cả đời.
Dương Bách Xuyên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.
Hạ Lộ ở phía trước đã hóa thành bóng mờ biến mất trong rừng rậm. Dương Bách Xuyên không nhìn thấy bóng dáng cô ấy đâu, chỉ có thể quan sát động tĩnh của cây cối ở những nơi cô ấy đi qua để đuổi theo.