Hạ Lộ từ đằng xa chạy tới cứu Dương Bách Xuyên, Đinh Dương nhìn thấy sau đó chỉ cười lạnh, trước khi Hạ Lộ chạy tới, ông ta đã đánh Dương Bách Xuyên đến hộc máu, chuẩn bị đưa lên Tây Thiên.
Sau khi một chưởng thuận lợi khiến Dương Bách Xuyên hộc máu, Đinh Dương vừa cười điên cuồng, trên bàn tay vừa tranh thủ từ từ tích tụ chân nguyên, đuổi theo Dương Bách Xuyên lại đánh ra một chưởng.
Đinh Dương tin tưởng một đòn này cũng đủ để cho Dương Bách Xuyên quy tiên, Dương Bách Xuyên hiện tại ở trong mắt ông ta đã bị thương nặng, chỉ là một con cừu non chờ làm thịt.
......
Về phần Dương Bách Xuyên, sau khi bị Đinh Dương đánh một chưởng, quả thật trong cơ thể đã bị đảo lộn, nhưng tuyệt đối không thảm như Đinh Dương nghĩ.
Không như ý đâu, Dương Bách Xuyên đã từng tu luyện “Càn Khôn Tôi Thể Quyết”, cơ thể mạnh mẽ cũng không phải để trưng bày, một chưởng của Đinh Dương đánh vào lưng anh có thể mất đi không ít sức mạnh, mặc dù miệng phun máu nhưng ở trong vẫn chịu đựng được.
Hơn nữa, ngay lúc cơ thể quay cuồng, Dương Bách Xuyên đã lập tức lấy từ không gian bình Càn Khôn ra một giọt nước Sinh Mệnh và nuốt xuống, nước Sinh Mệnh này chính là thần dược trị thương, giúp anh có thể khôi phục trọng thương ngay tức thì.
Hơn nữa sức mạnh sinh cơ mạnh mẽ có thể sử dụng ở trong cơ thể, nước Sinh Mệng thần kỳ cũng có thể nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Mắt thấy Đinh Dương đuổi theo định đánh tới một chưởng nữa, Dương Bách Xuyên biết không trông cậy vào Hạ Lộ, khoảng cách giữa anh với Hạ Lộ hơi xa. Chờ cô chạy tới, Đinh Dương đã có thể đánh mình thành thịt nát xương tan rồi.
Cho nên, hai tay Dương Bách Xuyên siết chặt, ánh mắt nổi lên sát khí, cơ thể nhảy lên. Chạy tới chỗ Đinh Dương, đồng thời ở đáy lòng rống to: “Ông già, giúp con.”
Đối phương bây giờ là Đinh Dương, Dương Bách Xuyên biết chỉ có sư phụ Vân Thiên Tà mới có thể giúp anh.
Tại nơi quỷ dị này, anh không thể sử dụng linh thức, nhưng có một sư phụ trâu bò ở đây, hơn nữa cái sư phụ sử dụng chính là sức mạnh thần hồn.
Cho dù ở đây có quỷ dị, nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng không làm khó được sư phụ.
Nếu có thể, anh sẽ không để cho sư phụ ra tay, bởi vì anh biết thần hồn của sư phụ Vân Thiên Tà không trọn vẹn, bảo ông ra tay hỗ trợ sẽ làm hao tổn sức mạnh thần hồn vốn đã suy yếu của ông.
Nhưng bây giờ, đối mặt với cuộc khủng hoảng sống chết, anh không thể không mời sư phụ Vân Thiên Tà ra tay.
“Thằng nhóc thúi, kiếp trước vi sư nợ con à, con đang muốn cho ta ngủ sai rồi lấy đi cái mạng già này của ta ư.” Sư phụ Vân Thiên Tà đang chửi rủa, nhưng cũng ra tay.
Dương Bách Xuyên cảm giác được cánh tay trái của mình có một luồng nhiệt nóng truyền đến từ trên hoa văn bình Càn Khôn, một giây sau lại nhìn thấy cơ thể của Đinh Dương đang phi nhào bỗng run rẩy, ánh mắt lập tức mơ màng trống rỗng.
“Chính là thời khắc này.”
Dương Bách Xuyên biết sư phụ đã ra tay với Đinh Dương, lúc này anh đã dùng một quyền đánh vào đầu Đinh Dương.