Hai loài có độc này ở chung với nhau mà lại không hề xung đột với nhau, quả là chuyện lạ.
Khoảng cách giữa hai bên rất gần, nhưng không quấy rầy đến đối phương.
Đây đúng là cảnh tượng kỳ dị.
Điều quan trọng là số lượng rất nhiều.
Cả vùng đá toàn là rắn độc và kiến độc.
Anh chỉ có thể cắn răng đi tiếp.
Thảo nào người cá Hạ Lộ đi chậm lại, thì ra là tiến vào ổ rắn độc kiến độc thật sự. Phía trước Hạ Lộ, ngoài đạo trưởng Trường Linh chạy vào đầu tiên đã mất dạng ra, Dương Bách Xuyên đều nhìn thấy bóng dáng Bách Sơn, Đinh Dương, Địa Tâm lão tổ và Nguyên Thần Tử.
Anh thấy mấy người họ vừa chạy băng bằng vừa cố gắng tránh ổ rắn độc kiến độc. Lúc không có chỗ đặt chân, Dương Bách Xuyên thấy mấy người họ đều vận chuyển chân nguyên đá văng kiến độc lổm ngổm đầy đất, sau đó đặt chân mượn lực nhảy ra xa hơn.
Có một chi tiết khiến Dương Bách Xuyên không tài nào hiểu nổi. Anh phát hiện khi mấy người phía trước dùng chân khí đá văng đám côn trùng độc này đều dùng lực rất nhẹ, chỉ hất ra mà thôi, hoàn toàn không dùng chân khí giết chết đám côn trùng độc dưới chân.
Anh cảm thấy làm vậy quá phí sức, chẳng thà dùng chân khí giết luôn cho xong việc, còn có thể tăng tốc.
Nhưng ngẫm lại thì chắc là có bí ẩn gì đó, vì vậy anh cũng trông mèo vẽ hổ đi theo bọn họ.
Càng tiến về phía trước côn trùng độc càng nhiều, trong tầm mắt và trong linh thức anh phát hiện thấy côn trùng độc mênh mông như biển, trên mỗi tảng đá không phải rắn độc thì cũng là kiến độc, hoàn toàn che khuất màu sắc của tảng đá.
Tốc độ của mọi người cũng chậm lại.
Lúc này, chỉ có hai cường giả Tiên Thiên tầng hai là Hạ Lộ và Bách Sơn không giảm tốc độ, dẫn đầu cách mấy trăm mét.
Tiếp đó là là Địa Tâm lão tổ, Nguyên Thần Tử, Đinh Dương đi cuối cùng.
Trông có vẻ như vị trí của mọi người tượng trưng cho thực lực.
Đinh Dương đi cuối cùng, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ lẽ nào thực lực của Đinh Dương yếu nhất trong mấy Đại Tiên Thiên?
Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa di chuyển một cách khó khăn. Mỗi lần nhấc chân lên rồi đặt chân xuống, anh đều phải khống chế chân khí để đá văng độc trùng trên đá sao cho không dùng sức quá lớn, giết chết đám côn trùng độc này.
Anh cảm thấy bó tay bó chân, di chuyển càng chậm chạp.
Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Lộ và Bách Sơn.
Nhưng anh đã đuổi kịp Đinh Dương, chạy song song với ông ta.
Lúc này Đinh Dương nở nụ cười thương hiệu như Phật Di Lặc, nói với Dương Bách Xuyên: "Dương đạo hữu sao rồi, có cần tôi hỗ trợ không? Có lẽ cậu đi theo tôi sẽ nhẹ nhàng hơn đó."
Dương Bách Xuyên không tin Đinh Dương tốt bụng như vậy. Anh cũng có lòng kiêu ngạo của mình, bèn hừ mũi đáp: "Cảm ơn ý tốt của Đinh đạo hữu. Chút khó khăn này không làm khó được Dương mỗ."
"Ha ha, vậy thì tốt. Lát nữa nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, đương nhiên lão phu sẽ không giúp miễn phí, mà cần hai viên đan Bồi Nguyên, ha ha."
Bỗng nhiên Đinh Dương bật cười sằng sặc.
Dương Bách Xuyên có dự cảm không lành.
Quả nhiên Đinh Dương nói xong bỗng nhảy vọt lên trong tiếng cười ha hả, tung ra hai chưởng về phía tảng đá dưới chân Dương Bách Xuyên.
Sau đó ông ta đột ngột tăng tốc bỏ đi.
Dương Bách Xuyên biến sắc, giận dữ gào to: "Đinh lão ma, con mẹ nó ông dám bẫy tôi!"
"Ha ha ha, nhóc con cần giúp đỡ thì lấy đan Bồi Nguyên ra đây, tốt nhất là công thức luyện đan ấy. Ha ha ha, cứ chơi từ từ đi!"
Trong tiếng cười nắc nẻ, Đinh Dương đã đuổi kịp Nguyên Thần Tử và Địa Tâm lão tổ ở vài trăm mét phía trước.
Thấy ba người họ cười rất hả hê, Dương Bách Xuyên biết ngay là ba tên khốn này bắt tay nhau gây phiền toái cho mình.
Mà hiện tại anh gặp phiền phức thật rồi.
Hai chưởng của Đinh Dương đập chết một đống rắn độc và kiến độc phía trước, tức thì côn trùng độc xung quanh bắt đầu ùn ùn kéo tới, phát ra tiếng kêu xì xì xì. Rõ ràng là hung tính của côn trùng độc đã bị kích thích.
Lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện ra trên người kiến độc đột nhiên mọc ra đôi cánh trong suốt, chúng đã bay lên.
Nếu anh muốn đi tiếp, hay nói đúng ra là đặt chân, thì buộc phải ra tay giết chết côn trùng độc. Mà anh càng giết thì côn trùng độc càng dữ.
Nhưng Dương Bách Xuyên không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mở đường bằng bạo lực. Anh hét to, hai tay vận chuyển chân khí tung ra mấy chưởng, từng đám côn trùng độc đều biến thành thịt vụn.
Nhưng đồng thời Dương Bách Xuyên cũng sởn gai ốc.
Bởi vì anh phát hiện ra rắn độc và kiến độc trong phạm vi mấy trăm mét vuông đang ùn ùn kéo đến chỗ anh như thủy triều.
Ở một nơi khác cách đó mấy trăm mét, ba người Đinh Dương đang cất tiếng cười to đầy âm hiểm.