Sau khi Bách Sơn nói xong, đạo trưởng Trường Linh mở miệng nói: “Sương mù sẽ tan hết trong vòng mười phút nữa, chúng ta cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để đi xuyên qua trong thời gian đó. Sau khi sương mù tan đi sẽ lộ ra một con đường hang đá, tầm hai km.
Ở trong hang đá có rắn độc kiến độc, là những sinh vật độc sinh trưởng trong khí độc, vết thương bị cắn phải sẽ không trí mạnh, nhưng lại cực kỳ ngứa. Thời gian dài thân thể sẽ chết lặng, hành động sẽ dần dần chậm xuống, lúc đó sẽ bị rất nhiều côn trùng độc tấn công.
Vì vậy đợi lúc nữa mọi người phải tự dùng bản lĩnh của mình đi qua hai km đường đá, các vị đồng đạo hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa lúc bay vọt lên đừng vượt qua 3 mét, khí độc vẫn tồn tại trên 3 mét, hít vào một ngụm sẽ làm thần trí hỗn loạn, còn nguy hiểm hơn bị côn trùng độc cắn.”
Đạo trưởng Trường Linh nhìn sương mù phía trước, không dặn dò nữa, hình như ông ta đang tính toán thời gian sương mù biến mất.
Đột nhiên nghe thấy Trường Linh nói: “Sương mù bắt đầu tan, các vị, đi.”
Gào lên, thân thể Trường Linh hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt nhanh vào trong sương mù.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy sương mù thật sự đang dần tan biến, lộ ra con đường đá màu than chì phía trước, phóng tầm mắt tất cả đều là cục đá, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không thấy, vô cùng quỷ dị.
Địa thế núi chênh vênh 45 độ, kéo dài về phía trước vài trăm thước, nối thẳng đến một ngọn núi khác.
Có đạo trưởng Trường Linh đi đầu, Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm, Nguyên Thần Tử cũng đi theo, hóa thành tàn ảnh.
Một đám dùng hết bản lĩnh điên cuồng chạy, gần như không dám nhảy dựng lên, rất kiêng kị khí độc 3 mét trên đỉnh đầu.
Bách Sơn mở miệng hỏi Dương Bách Xuyên, sau khi Dương Bách Xuyên tỏ vè chính mình không có vấn đề thì vọt đi,
Cuối cùng còn thừa lại hai người Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ, lúc này Hạ Lộ không ngụy trang âm thanh, nói ra một câu suýt chút nữa làm Dương Bách Xuyên tổn hại tôn nghiêm.
“Cậu bò lên lưng tôi, tôi cõng cậu qua, tôi cùng từng đi qua con đường này, không dễ đi.” Hạ Lộ nghĩ đến thực lực của Dương Bách Xuyên có chút yếu, chính mình có thể giúp anh.
Dương Bách Xuyên đen mặt, chủ nghĩa đàn ông trỗi dậy, nói: “Một đoạn đường mà thôi, một người đàn ông như tôi không cần một phụ nữ cõng, phải cõng cũng là tôi cõng cô. Được rồi, cô đi trước, không cần xen vào tôi, côn trùng độc khí độc mà thôi, nhắm mắt cũng qua được.”
Ở trước mặt phụ nữ, Dương Bách Xuyên khoác lác không chuẩn bị bản thảo, nhưng không nghĩ đến con đường phía trước anh sẽ gặp phải bi kịch.
Thấy Dương Bách Xuyên tràn đầy tự tin như thế, Hạ Lộ không nói gì nữa. Dù sao cô ấy cũng là cá yêu, tâm tư không phức tạp như con người. Cô ấy không quan tâm tới Dương Bách Xuyên nữa, lập tức hóa thành một bóng mờ xông vào khu vực toàn đá ngổn ngang.
Nói thật là Dương Bách Xuyên không để tâm tới những nguy hiểm mà đạo trưởng Trường Linh đã nhắc nhở, đúng kiểu điếc không sợ súng.
Anh nhún người nhảy xa hơn ba trượng. Hiện tại tu vi của Dương Bách Xuyên là Luyện Khí kỳ tầng chín, sức mạnh linh thức tăng gấp bội, đạt tới phạm vi có đường kinh năm mươi tư mét.
Trong lúc đuổi theo mọi người, anh phóng linh thức ra, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng người cá Hạ Lộ đang di chuyển thoăn thoắt trên đá.
Khóe môi nở nụ cười, đột nhiên Dương Bách Xuyên nổi lòng háo thắng, tốc độ vận chuyển chân khí lại tăng lên.
Khi bước vào vùng đá, Dương Bách Xuyên còn cố ý dè chừng côn trùng độc và kiến độc theo lời đạo trưởng Trường Linh, nhưng trong linh thức không phát hiện thấy sự tồn tại của bất kỳ con côn trùng độc nào.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ lẽ nào đạo trưởng Trường Linh cố ý dọa bọn họ. Nhưng ngẫm lại thì khả năng này không lớn lắm, người ta hoàn toàn không cần phải làm vậy.
Mình cẩn thận một chút cũng chẳng có gì xấu.
Lúc này anh đã đi được hơn một trăm mét. Đột nhiên anh trông thấy Hạ Lộ ở đằng trước bỗng đi chậm lại, tốc độ chậm hơn lúc trước ít nhất một phần ba.
Anh cười thầm, phải chăng người cá xinh đẹp cố ý đợi mình?
Hạ Lộ tốt với mình như thế, Dương Bách Xuyên vô cùng quý trọng. Cô ấy không có bạn bè, mà nói chính xác hơn là hoàn toàn không có bạn bè, Dương Bách Xuyên rất vui vì mình là bạn của cô ấy.
Mặc dù cô ấy là yêu tu người cá, nhưng Dương Bách Xuyên không xem cô ấy là yêu tu. Trái lại, thân phận và hành động giống như một vị thần bảo hộ loài người của cô ấy khiến anh cực kỳ kính nể. Nếu có thể, anh sẵn lòng dốc hết sức lực trợ giúp Hạ Lộ.
Từ mấy lần Đại Tiên Thiên xuất hiện và đàm phán với Hạ Lộ, Dương Bách Xuyên nhìn ra bọn họ chẳng kiêng nể gì cô ấy, mà nói đúng hơn là Thần Long Đàm.
Có lẽ thực lực của mấy người đến hôm nay thấp hơn Hạ Lộ một bậc, đều là Tiên Thiên tầng hai. Dương Bách Xuyên đoán rằng bọn họ sẽ không nể mặt Hạ Lộ.
Trong lúc suy nghĩ, Dương Bách Xuyên lại tiến vào vùng đá thêm hơn trăm mét.
Đột nhiên anh rùng hết cả mình, tốc độ bất giác chậm lại.
Trong linh thức anh phát hiện ra vô số con rắn có màu sắc sặc sỡ. Chúng không to lắm, kích thước chỉ bằng loài rắn bình thường, nhưng số lượng rất nhiều, hơn nữa màu sắc đủ loại.
Dương Bách Xuyên biết những con rắn này là rắn độc, độc tố rất mạnh.
Điều kỳ lạ là trong ổ rắn còn có kiến đốm sặc sỡ, chắc là kiến độc mà đạo trưởng Trường Linh nhắc đến.