Mà trong lòng Nguyên Thần Tử tức giận, tôi giết cái đầu nhà ông đấy, hôm nay tôi dám giết sao?
Tình hình phe địch mạnh hơn, mình phải nhẫn nhịn, trong lòng Nguyên Thần Tử lẩm bẩm, trên mặt nặn ra một nụ cười và nói: “Anh Bách Sơn, tất cả đều là hiểu lầm thôi, tôi chỉ nói đùa với Dương... Tiên sinh thôi, người nhà họ Diệp gieo gió gặt bão, không trách Dương tiên sinh, hiểu lầm hiểu lầm thôi.”
“Đây không phải là hiểu lầm nha? Trước đó ông còn nói nếu tôi giao ra phương thuốc của đan Bồi Nguyên mới chịu bỏ qua cho tôi mà, nếu ra không giao ra chính là muốn dạy dỗ tôi còn gì?” Dương Bách Xuyên xấu xa nhìn Nguyên Thần Tử, nói mấy câu thêm dầu vào lửa.
Sau khi nói xong còn nghiêm túc nhìn Bách Sơn, nói: “Sư chất Bách Sơn, Nguyên Thần Tử muốn phương thuốc của đan Bồi Nguyên, ông nói xem tôi có nên giao ra để đảm bảo an toàn đi khỏi không?”
“Sư tổ, tuyệt đối không thể, phương thuốc truyền thừa chính là nền tảng của sư môn, không thể giao ra được.” Vẻ mặt Bách Sơn bị dọa sợ, ánh mắt lập tức u ám nhìn chằm chằm Nguyên Thần Tử, sau đó nhìn xung quanh nói: “Hôm nay ai dám làm khó sư tổ tôi, đòi phương thuộc thì chính là đắc tội với Bách Sơn tôi, cũng là kẻ thù của Võ Đang.”
Dưới sự cường thế của Bách Sơn, Nguyên Thần Tử cúi đầu, hai tay siết chặt, hận không thể sống chết với Dương Bách Xuyên, hôm nay mặt mũi bị tên nhóc này chà đạp sạch rồi.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào, nếu như chỉ có một Tiên Thiên tầng hai như Bách Sơn, hôm nay cho dù ông ta có liều mạng chấn thương nặng cũng phải lý luận tới cùng, quan trọng là bên cạnh Dương Bách Xuyên còn có một Tiên Thiên tầng hai khác là Đàm chủ của Thần Long Đàm, hai đại Tiên Thiên mà ông ta không thể trêu vào.
Đối mặt với sự uy hiếp trần trụi của Bách Sơn, Nguyên Thần Tử thật sự không dám cãi lại.
Lúc này, đạo trưởng Trường Linh đi ra hòa giải nói: “Đàn anh Bách Sơn, vị Dương... Tiên sinh này~” Ông ta vốn định gọi là tiểu hữu Dương, nhưng nghĩ lại Dương Bách Xuyên bây giờ là sư tổ của Bách Sơn, gọi tiểu hữu thì lại chiếm tiện nghi của Bách Sơn nên không ổn, vẫn nên đổi thành tiên sinh.
“Nếu đã là hiểu lầm, tôi thấy hay là bỏ qua đi, đại hội võ cổ vẫn là quan trọng hơn, tông môn cổ xưa chúng ta đã lâu rồi không xuất hiện đại hội này, lần này chủ trì đại hội trước quan trọng hơn, Đàm chủ Hạ, cô nói xem?” Cuối cùng đạo trưởng Trường Linh hỏi Hạ Lộ, dù sao trong thời gian tông môn cổ xưa phong sơn, vẫn luôn là Thần Long Đàm chủ trì đại hội võ cổ.
Hơn nữa Thần Long Đàm cũng là thế lực đứng đầu thế tục, bản thân Hạ Lộ lại là thực lực Tiên Thiên tầng hai, vẫn nên tham khảo ý kiến của cô.
“Lẽ ra phải như thế~” Hạ Lộ gật đầu trả lời, lập tức tiến lại gần Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ qua đi, đừng thật sự đắc tội chết với Thanh Thành, những tông môn cổ xưa này không chỉ có một vị cường giả Tiên Thiên đâu, hơn nữa Nguyên Thần Tử chỉ có thể xem như một kẻ yếu trong đó.”
Lời của Hạ Lộ nghe vào tai Dương Bách Xuyên, biết cũng vì tốt cho mình, bèn gật đầu đồng ý: “Được, lần này coi như bỏ qua đi.”
Nguyên Thần Tử cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà hận ý trong lòng đối với Dương Bách Xuyên không hề giảm bớt chút nào.
Nhưng lúc này, Đinh Dương ở bên phía nước ngoài cười ha ha nói: “Đoan Mộc Hành Thiên Thần Tông tôi lần này xuống núi cũng cần thu nhận đệ tử vào Thần Tông tu hành, nghe nói lão tổ Tiên Thiên của gia tộc Đoan Mộc đã tọa hóa, không biết gia tộc Đoan Mộc có ý định vào Thần Tông tôi tu hành không?”