Chém giết người của nhà họ Diệp, trực tiếp đánh thẳng mặt Thanh Thành, hôm nay dù có thể nào ông ta cũng phải có được một lời giải thích.
Mà Nguyên Thần Tử trong mắt Dương Bách Xuyên thực ra là một đạo sĩ mặc áo choàng, trên tay là một cây phất trần, ba chùm râu dê, hình như đã ngoài bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào.
Nhưng ở trong mắt Dương bách Xuyên chắc chắn không phải là tuổi của người này, bởi Dương Bách Xuyên không thể nhìn thấu ông ta, hơn nữa khí tức của ông ta còn yếu hơn cả tiểu tiên cá Hạ Lộ.
Điều này cho thấy người này là một cường giả Tiên Thiên tầng một.
Hạ Lộ có nói qua Tiên Thiên có chín cấp, Tiên Thiên tầng một là tồn tại thấp nhất trong giới Tiên Thiên.
Nhưng vào lúc này, ở trong mắt Dương Bách Xuyên, tên đạo sĩ này không đơn giản, có thể rõ ràng cảm giác được trên người ông ta toát ra một luồng khí tức cường hãn, hoặc có thể nói chân nguyên và chân khí của ông ta cùng cấp bậc với nhau.
Đây là những gì mà Hạ Lộ đã nói với anh.
Theo mức độ tu chân của bản thân, Tiên Thiên tương đương với Trúc Cơ Kỳ.
Bây giờ Dương Bách Xuyên chỉ còn cách một bước nữa là đến được Trúc Cơ Kỳ, là Luyện Khí Kỳ cấp chín, cần phải đột phá cấp chín thì mới được lên Trúc Cơ Kỳ.
Đối mặt với điều này, tinh thần của anh đã được cải thiện thêm mười hai điểm, nhưng anh không hề sợ hãi.
Nghe nói những tu chân giả có ưu thế hơn so với những võ cổ giả, anh còn có tồn tại chân hỏa và linh thức, trong một cuộc chiến thực sự, anh nhất được không được thua
Dương Bách Xuyên nhìn ông ta, không hề có một chút nhượng bộ nào nói: “Ông là ai?”
“Hừm, lão phu là Nguyên Thần Tử của Thanh Thành, còn cậu có phải là truyền nhân của nhà đó không?” Nguyên Thần Tử thử thăm dò,
Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Dương Bách Xuyên của Vân Môn.”
“Vân Môn? Dương Bách Xuyên.”
Trong đầu Nguyên Thần Tử suy nghĩ không biết có cái nào gọi là Vân Môn trong số các đại môn phái cổ đại không, nhưng nghe nói về Dương Bách Xuyên, theo thông tin mà ông ta biết được từ nhà họ Diệp, thì Dương Bách Xuyên này là một thiếu niên nghèo đột nhiên quật khởi trong thế tục, không có bất kỳ lý lịch nào, đan Bồi Nguyên chính là do chính tay anh tạo ra.
Với điều này, phân tích của Thanh Thành là Dương Bách Xuyên có lẽ đã tình cờ nhận được một di sản cổ đại nào đó được gọi là võ cổ giả, anh không có lai lịch gì, về phần Vân Môn, ông ta chưa bao giờ nghe từng nghe nói qua về nó.
Nghĩ chắc là anh muốn lấy ra để khè người ta thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyên Thần Tử cảm thấy tự tin, nhìn Dương Bách Xuyên, híp mắt nói: “nhà họ Diệp chính là đệ tử tục gia Thanh Thành của tôi. Nếu như giết người nhà họ Diệp, hôm nay lão phu dù có thể nào cũng phải tìm lại công lý!”
Sau khi nói đến đây, lão già Nguyên Thần Tử kéo dài âm tiết ra, rồi lập tức đổi giọng: “Nhưng tôi nghe nói trong tay cậu có đan Bồi Nguyên của Võ Đan, nếu như cậu chịu nói ra sự thật, lão phu có thể khoan dung độ lượng, hơn nữa cho gia tộc của cậu làm người phát ngôn thế tục của Thanh Thành, để gia tộc của cậu có thể trở thành gia tộc đứng đầu Trung Quốc, được không?”
Dương Bách Xuyên vừa nghe xong thì sững sờ, hạng người vô liêm sỉ thì nghe nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, quả nhiên Hạ Lộ nói đúng, những lão tổ tông môn phái này trước mắt họ chỉ có quyền lợi, họ Diệp là thế lực cấp dưới phụ thuộc vào ông ta, bây giờ thậm chí chỉ vì một phương pháp luyện đan mà có thể thay thế họ bằng gia tộc của anh.