Giờ phút này Túc lão ở bên phía nhà họ Diệp mới phản ứng lại, giận tím mặt nói: “Anh Mã, giúp tôi tiêu giệt phản tặc đi.”
Sau khi ông ta nói xong, một lão giả bên phía nhà họ Mã nhảy ra, hai người một trái một phải xông về phía Dương Bách Xuyên.
Thấy vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh, rắn chuột liên hợp sao?
Ngay nháy mắt, Túc lão hai nhà Diệp Mã ra tay, Diệp Tái Thiên cũng công kích tới.
Ba đại cao thủ vây công Dương Bách Xuyên.
Điều này làm cho Đoan Mộc Hành Thiên giận dữ: “Hạng người vô sỉ, đánh không lại thì liên hợp chèn ép cháu ngoại tôi à.”
Cậu họ của Dương Bách Xuyên là Đoan Mộc Long cũng phỉ nhổ nói: “Ba, để con đi hỗ trợ.”
“Đừng nóng vội, cứ xem đi, đứa nhỏ Bách Xuyên này nhìn qua rất bình tĩnh thoải mái, đủ để đánh đối phương.” Đoan Mộc Hành Thiên đã từng được chứng kiến, trước đây Dương Bách Xuyên dùng một đòn Chấn Thiên Chưởng tiêu diệt Liên Thành Hải Bằng trong bốn đại cao thủ, ôi không đúng, lúc ấy có một người chạy trốn.
Trong lòng biết cháu ngoại không xuất ra chiêu trí mạng. Cho nên không định ra tay, nhưng cũng có chuẩn bị, một khi Dương Bách Xuyên có dấu hiệu chịu thiệt, cho dù làm người khơi mào cho võ cổ giả của Trung Quốc và nước ngoài chiến đấu, ông ấy cũng sẽ mạo hiểm ra tay.
Quả nhiên trong lúc đó Dương Bách Xuyên đối mặt với ba đại cao thủ khí thế hùng hổ vây công, khóe miệng khẽ nhếch, nâng bàn tay lên.
Mọi người chỉ nghe được miệng Dương Bách Xuyên phun ra ba chữ.
“Chấn Thiên Chưởng~”
Sau một khắc liền thấy được một bàn tay thật lớn xuất hiện ở trước người Dương Bách Xuyên, nhanh chóng đánh về phía ba người Diệp Mã.
Rất nhiều kinh hô. Tiên thiên sao?
Cũng chỉ có cường giả Tiên Thiên Thần Thoại mới dùng nội lực hùng hậu như vậy ngưng tụ ra bàn tay thật lớn ước chừng sáu thước.
Lúc này, rất nhiều người đều bị giật mình.
Vào giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đều coi Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên Thần Thoại.
Mà Túc lão hai nhà Diệp Mã và Diệp Tái Thiên đứng đầu trong đó đều vô cùng hoảng sợ.
Một chưởng của Dương Bách Xuyên mang theo lực lượng cường đại làm cho bọn họ hô hấp cũng khó khăn.
Giống như tất cả mọi người, vào giờ khắc, ba người đều coi Dương Bách Xuyên trở thành cường giả cấp bậc Tiên Thiên Thần Thoại.
Sức mạnh cấp bậc này đã vượt ra ngoài phạm vi của bọn họ, Ám Kình đại viên mãn thật sự không thể nào có sức mạnh cường đại như vậy.
Trong nháy mắt bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên hình thành, ba người đã biết sắp xong đời rồi.
Diệp Tái Thiên hoảng sợ hét lớn “Nguyên Thần tiền bối cứu mạng~”
“Dừng tay ~”
Một giọng nói vang vang vọng khắp hội trường.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên. Từ đỉnh núi Thạch Bích thấy được một bóng người áo xanh rơi xuống.