Dương Bách Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn khó tả.
Cao thủ Tiên Thiên dưới cái nhìn của Hạ Lộ là một thế lực võ cổ cấp bậc khác, là con người và thế giới hoàn toàn mới lạ.
Lẽ nào anh không phải?
Anh là người tu chân, từ đầu đến cuối anh luôn tin rằng người tu chân vĩnh viễn chiếm ưu thế trước mặt võ cổ giả.
Hiện tại anh có tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín, chỉ thiếu chút nữa thôi là trở thành người tu chân Trúc Cơ kỳ. Theo phân tích của Hạ Lộ thì Tiên Thiên tương đương với Trúc Cơ.
Cảnh giới ngang nhau, nhưng xét về bản lĩnh và thực thực thì Dương Bách Xuyên tin rằng người tu chân vĩnh viễn trên cơ võ cổ giả cùng cấp bậc.
Anh tự tin như vậy bởi vì anh có một vị sư phụ cao thủ và truyền thừa mạnh mẽ.
Hai người trò chuyện đến hừng đông từ lúc nào chẳng hay. Hạ Lộ nhìn cửa hang động lộ thiên rồi nói: "Chuẩn bị tham gia đại hội võ cổ đi! Chắc hẳn lần này sẽ có một số tông môn thêu dệt về các thế lực ở thế tục chúng ta, nhưng chúng ta cũng chẳng có cách nào."
Giọng điệu của Hạ Lộ tràn đầy tự tin. Dương Bách Xuyên gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Tính ra thì thời gian hai ngày đã tới, anh còn phải đưa đan dược cho Ngô Nam.
Lúc xoay người rời đi, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy một lọ đan dược đựng hai viên đan Tụ Khí ra, nói với Hạ Lộ: "Chúng ta đã là bạn bè, hai viên đan dược này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cô."
Anh vừa nói vừa ném lọ đan dược cho Hạ Lộ, sau đó mỉm cười rời khỏi đại sảnh.
Anh rất kính nể và tôn trọng Hạ Lộ. Một con cá yêu coi mình là một phần tử nhân loại, bảo vệ Trung Quốc. Cho dù là con người cũng khó mà làm được như thế, nhưng cô ấy đã cố thủ suốt trăm năm.
Chỉ với sự hi sinh của cô ấy dành cho Trung Quốc, Dương Bách Xuyên quyết định kết giao với người bạn này, cho dù cô ấy là người cá.
Dương Bách Xuyên trở về theo đường cũ, đi tới đại sảnh hang động. Từ xa anh đã trông thấy nhóm Ngô Nam và bọn Lục Tuyết Hi đang đối đầu, dáng vẻ có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Anh nghe thấy Lục Tuyết Hi lạnh lùng hỏi Ngô Nam: "Các người làm gì tiên sinh nhà tôi rồi? Mau gọi ngài ấy ra đây, nếu không đệ tử Vân Môn chúng tôi sẽ liều chết với các người."
Ngô Nam khổ sở đáp: "Thưa các vị, tôi... tôi thật sự không biết, cũng không dám làm gì Dương tiên sinh. Tôi chỉ sắp xếp phòng luyện đan cho cậu ấy luyện đan, không biết cậu ấy rời đi lúc nào. Chúng tôi cũng đang tìm cậu ấy."
"Hừ, nhất định là các người hại sư phụ của tôi. Nói mau, các người làm gì sư phụ tôi rồi?"
Hai đồ đệ Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân đều giơ vũ khí lên.
"Mau gọi tiên sinh nhà tôi ra đây..."
Thấy mọi người đối đầu với nhóm Ngô Nam vì mình, Dương Bách Xuyên cảm thấy ấm lòng. Anh vừa nghĩ là biết mình mất tích hai ngày khiến mọi người cho rằng mình bị Thần Long Đàm hại.
Anh vội vàng đi tới, đồng thời hét to: "Mọi người đừng kích động, tôi không sao hết!”
Dương Bách Xuyên xuất hiện gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai bên, mọi người đều tò mò anh đã đi đâu.
Anh giải thích rằng mình lên đỉnh núi ngắm trăng.