Dương Bách Xuyên sửng sốt: “A ~ trực tiếp hỏi? Liệu có bị cô ta giết người bịt miệng hay không?”
“Ngu xuẩn, có gì không thể? Con thẳng thắn phá vỡ thân phận của cô ta, nếu trong lòng cô ta có quỷ, không có lòng thiện, chắc chắn sẽ hạ đòn sát thủ với con, đến lúc đó con đưa ra quyết định là được?” Vân Thiên Tà mắng.
“Hình như có chút đạo lý, để con phá vỡ thân phận của cô ta, xem cô ta có phải Bồ Tát thật hay không.” Dương Bách Xuyên nói.
Nói chuyện cùng với sư phụ trong ý niệm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người cá, thấy cô ta không có dị thường gì, trong lòng thả lỏng không ít.
Lúc này nghe thấy cô ta dùng âm thanh già nua khàn khàn nói: “Nếu đạo hữu không có quan hệ với Võ Đang, vậy đan Bồi Nguyên nên giải thích thế nào? Không lẽ đúng như lời đồn, là cậu trộm cướp phương pháp luyện đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang? Dựa theo tin tức tôi thu được, nên trong Võ Đang truyền ra đan Bồi Nguyên xuất hiện trong thế tục, rất có khả năng là có người đã ăn trộm phương pháp luyện đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang bọn họ.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy hai chữ trộm cướp từ trong lời nói của cô, tức giận nói: “CMN rắm chó, ông đây không có chút quan hệ gì với Võ Đang. Đan Bồi Nguyên trên tay ông mày không phải thứ đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang có thể so được, không có nửa điểm quan hệ. Tao nói cho mày, đừng có bịa đặt tao, nếu không đừng trách tao không khách khí.”
Trong lúc kích động Dương Bách Xuyên tức giận đầy đầu, quên mất người đứng trước mắt là người cá, hơn nữa tu vi còn cần anh tạm thời ngước mắt nhìn lên.
Sau khi nói xong, lấy lại phản ứng, trong lòng nghĩ mà sợ, sợ một cái tát của cô ta giáng xuống.
Sợ cái gì tới cái đó, trong giây lát Dương Bách Xuyên cảm nhận được một loại uy áp dời non lấp biển đè ép xuống người anh.
Trong lòng cả kinh, vội vàng dùng linh thức ngăn cản.
Lại phát hiện so với cá yêu, linh thức của anh không phải chỉ kém một tí, mà nó chênh lệch như một dải ngân hà vậy.
Dưới sự uy áp linh thức của cô, Dương Bách Xuyên cảm giác linh thức của mình giống như trẻ lên ba đang đối mặt với một người đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ.
Căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Linh thức va chạm lập tức bại lui, uy áp của đối phương đè nặng trên người anh, như thực chất hóa, làm cho Dương Bách Xuyên suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Nhưng cũng may anh là người tu chân, có công pháp tu luyện chuyên môn chống đỡ linh thức.
Lúc sắp khom lưng, Dương Bách Xuyên vận chuyển《Nguyên Thần Kinh》.
Sau khi vận chuyển Nguyên Thần Kinh, khó khăn lắm anh mới đứng vững được trước uy áp của người cá.
Dương Bách Xuyên chậm rãi đứng thẳng lên.
Lúc này chỉ nghe thấy đối phương dùng âm thanh khàn khàn nói: “Sư môn của cậu không dạy bảo cậu, đối mặt với cường giả phải tôn kính lễ phép? Tôi mới chỉ nói ra những gì tôi hiểu biết, không phải tôi bôi đen cậu, không lẽ cậu cho rằng một Luyện Khí cổ sĩ chưa đến cấp bậc bẩm sinh có thể ăn nói như vậy với tôi?”