Dương Bách Xuyên nở nụ cười quỷ dị, một câu đàm chủ đại nhân cũng không đơn giản làm người áo trắng cũng có chút cảm giác kinh ngạc,
Dương Bách Xuyên có sư phụ Vân Thiên Tà ở bên cạnh, đã thăm dò gần hết chi tiết của cô, nhưng cô ấy lại không biết Dương Bách Xuyên có một vị sư phụ cao thủ tồn tại.
Vì vậy cô không nghĩ nhiều về lời nói của Dương Bách Xuyên, nhìn anh chậm rãi mở miệng: “Không biết đạo hữu có phải là truyền nhân của Võ Đang?”
Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, dường như cô vừa hiểu biết anh, rồi lại không hiểu biết.
Có lẽ chỉ đoán được thân phận của anh, còn truyền thừa thì giống như nhiều người suy đoán, cô ấy cũng không xác định. Còn việc nói anh là Luyện Khí cổ sĩ, có lẽ chính cô tự nhìn ra manh mối nhưng không xác định.
Nhìn cô, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tôi và Võ Đang không có bất cứ quan hệ nào, sư môn của tôi là Vân Môn.”
Dương Bách Xuyên biết được cô là một người cá, biết được thực lực của cô từ trong miệng của sư phụ Vân Thiên Tà, nhưng lại không nghĩ ra được vì sao cô trở thành đàm chủ Thần Long Đàm để trợ giúp Nhân tộc.
Điểm này cực kỳ không hợp tình lý.
Người và yêu chính là hai chủng tộc cách xa vạn dặm.
Không chém giết lẫn nhau đã cảm ơn trời đất, dựa vào cái gì một người cá như cô lại trở thành thần bảo hộ của Hoa Hạ?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, âm thầm cân nhắc, nếu chính mình ra tay với cô ta, liệu có phần thắng hay không?
Đối với việc người cá trợ giúp Hoa Hạ, ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, mặc dù anh không có chí hướng lớn đưa Hoa Hạ đứng đầu thế giới gì đó, nhưng cũng sẽ không đứng yên nhìn một con cá yêu có ý đồ với Nhân tộc, tính kế Hoa Hạ.
Nếu nói cô không có ý đồ, đánh chết Dương Bách Xuyên cũng không tin.
Ở trong lòng nói với sư phụ: “Sư phụ, nếu con ra tay đánh với người cá này, người có thể trấn áp cô ta giúp con không?”
“Nhóc con điên à, vi sư vừa mới khôi phục một ít nguyên khí, con đã tính kế vi sư, nhóc có còn là người nữa hay không? Đã nói cá yêu này chính là một sự tồn tại có thể sánh ngang với Trúc Cơ kỳ tầng hai, đừng nghĩ đánh với cô ta.
Thực lực tổng hợp của nhóc nhiều nhất cũng chỉ có thể so chiêu với Trúc Cơ kỳ tầng một, còn là trình độ chỉ có thể bảo vệ mạng sống để chạy trốn. Nếu con đánh với người cá này, một ngón tay của người ta cũng có thể giết chết con.
Đầu óc của con có bị hỏng không? Tại sao lại muốn ra tay với cô ta?” Cuối cùng Vân Thiên Tà hỏi.
Dương Bách Xuyên nói: “Cô ta là cá yêu, lại trở thành thần bảo hộ của Nhân tộc Hoa Hạ, người không cảm thấy điều này rất không hợp lý sao?
Chắc chắn cô ta có ý đồ với Nhân tộc Hoa Hạ, thân là con dân Hoa Hạ, gặp phải thì tuyệt đối không thể để một con cá yêu tai họa Hoa Hạ, vì vậy chuẩn bị ra tay với cô ta.”
Giọng điệu của Vân Thiên Tà tràn đầy khinh thường: “Thằng nhóc nhà con quá ngu xuẩn, mặc dù cô ta là yêu, nhưng cũng không nhất định tất cả yêu đều hại người. Nếu cô ta muốn hại người, đã sớm gây họa, việc gì phải trấn giữ vài thập niên?”
“Có thể bởi vì ý đồ của cô ta không nhỏ, thời cơ chưa đến, dù sao con cảm giác tuyệt đối không thích hợp. Chính cô ta thành lập Thần Long Đàm, từ trước khi khai quốc đến bây giờ đã vài thập niên trôi qua, người nói xem vì sao một con cá yêu như cô ta lại có lòng tốt đến vậy?” Dương Bách Xuyên phản bác.
“Nhóc trực tiếp mở miệng hỏi cô ta không được hả? Việc gì phải rắc rối như vậy, nhưng vi sư chắc chắn lần này con cảm giác sai rồi. Ta cảm giác được trong yêu khí của cá ngư này không có sát khí, có lẽ là một Yêu tu thiện lương.” Giọng nói của Vân Thiên Tà tràn đầy không kiên nhẫn.