“Sư phụ, người đừng lừa con, cái đại sảnh này nhìn phát là thấy hết, con không nhìn thấy một ai cả, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói.
“Thằng nhóc thối, ta nói con còn không tin, đi lên phía trước có một cửa đá, không tin con nhìn kỹ xem.”
“Không thể nào, ở đâu?”
Nói xong, Dương Bách Xuyên đi lên trước vài bước, quả nhiên thấy được một cửa đá.
“Thật sự có một cánh cửa.”
“Thử đẩy xem. Có lẽ sẽ mở được, chắc đối phương cũng phát hiện con đã đi vào.”
“Vâng, con muốn nhìn xem là thần thánh phương nào.” Trong miệng nói là thần thánh phương nào nhưng thật ra trong lòng anh đã có suy đoán.
Cường độ linh thức có thể vượt qua trăm mét. Ở trong địa bàn của Thần Long Đàm, cũng chỉ có cao thủ thần bí trong truyền thuyết của Thần Long Đàm.
Có lẽ là một vị cường giả bẩm sinh!
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên giơ tay đẩy cửa đá ra.
Đúng lúc này, một trận ầm ầm ầm vang lên, cửa đá dày hơn 1 mét tự động mở ra.
Ngay sau đó một âm thành vô cùng già nua, trầm thấp khàn khàn vang lên: “Mời khách quý vào.”
“Sao nghe giống giọng của một ông lão 90 tuổi vậy?” Dương Bách Xuyên nói thầm một câu.
Lúc này cửa đá đã mở ra, anh nhìn thấy được một đại sảnh rộng hơn trăm mét vuông.
Vừa đi vào đại sảnh, điều đầu tiên Dương Bách Xuyên cảm nhận được là tiên khí nồng đậm, nói trắng ra là sương mù thì thích hợp hơn.
Bốn phía có dạ minh châu chiếu sáng, bốn phía trồng các loại hoa cỏ mà Dương Bách Xuyên chưa từng gặp qua, mùi hoa xâm nhập vào tận phổi.
Bên tai truyền đến âm thanh ào ào của dòng nước, nhìn kỹ thì phát hiện có một thác nước đang chảy xuôi.
Ngẩng đầu nhìn lại thì thấy thác nước này chảy xuống từ đỉnh của đại sảnh, không cần hỏi cũng biết là nước chảy vào từ sườn núi.
Hơn nữa ở trung tâm đại sảnh có một cửa động đường kính 3 mét nối thẳng đỉnh núi, trong bóng đêm nhìn giống như ánh trăng chảy vào đại sảnh.
Nơi nó chiếu xuống là một hồ nước nơi thác nước chảy xuống, toàn bộ hồ nước trong hang động đá vôi giống hệt cái bên trong Thần Long Đàm.
Nhưng có một chỗ khác, trung tâm hồ nước đường kính 30 mét có một bức tượng, là một con cá vàng được điêu khắc từ ngọc trắng.
Ở một góc khác có một cái giường đá, bên trên phủ một lớp lụa trắng, toàn bộ bố cục bày biện trong đại sảnh cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất đàn bà.
Nghĩ thầm trong lòng, có phải hay không đàm chủ thần bí của Thần Long Đàm là một ông già có tính cách hơi đàn bà?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Bách Xuyên rất muốn chạy đến bên hồ xem trong hồ nước có cá vàng hay không.
Còn chưa nhìn thấy, phía sau vang lên một tiếng: “Mời ngồi.”
“A ~” Dương Bách Xuyên quay đầu lại, giật mình, vừa quay đầu lại thì thấy phía sau 3 mét xuất hiện một người mặc áo bào trắng bọc từ đầu đến chân, ngay cả tròng mắt cũng không nhìn rõ, mang theo khăn che mặt.
Lần này nghe rõ ràng là một âm thanh già nua của một ông già, cũng chính là âm thanh anh nghe được lúc trước. Nhưng âm thanh này quá mức khàn, có hơi khó nghe.
“Ngài… Ngài là đàm chủ Thần Long Đàm sao?” Dương Bách Xuyên hoàn hồn lại, hỏi một câu.