Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ: “Nếu đưa bé loli Ngô Mặc Thu theo thì tốt rồi, con bé là quỷ tu, người thường không nhìn thấy được, vậy thì có thể giảm mức nguy hiểm xuống thấp nhất.”
Bây giờ chỉ có thể chờ cho cơ hội xuất hiện.
…
Trong tầng tám, trong mắt Ninh Kha đầy tuyệt vọng, nghe cuộc trò chuyện của ba tên cướp có thể hiểu hiểu đây là một đám liều mạng.
Hơn nữa ba tên cướp vốn không phải người Trung Quốc, chỉ là nói tiếng Trung Quốc, bọn họ là ba là quân nhân Nam quốc, trong đó có một người còn là võ cổ giả còn mạnh hơn cả cô.
Nghĩ đến giá trị vũ lực của mình, Ninh Kha lập tức nhớ đến Dương Bách Xuyên. Cô có thể thăng tiến trong đội cảnh sát là vì nhờ Dương Bách Xuyên dạy cô tu luyện võ cổ.
Cũng bởi thế cô mới dám to gan trao đổi con tin với ba tên cướp này, kết quả không ngờ trong đó có một người có giá trị vũ lực cao hơn cô.
Trong đầu Ninh Kha đang nhớ đến từng kí ức từ khi quen biết Dương Bách Xuyên, khoảnh khắc cô bị cột bom trên người, cô chỉ nghĩ đến anh.
Muốn được gặp anh một lần trước khi chết. Lần trước rút súng tức giận bỏ mặc Dương Bách Xuyên, thật ra cô cũng hối hận. Có khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày cô đều nghĩ đến anh, càng muốn quên càng nhớ bóng dáng của anh, trong lòng Ninh Kha đã yêu người kia.
Đáng tiếc sự bốc đồng của cô đã phá vỡ tất cả
Có lẽ anh… không bao giờ muốn gặp lại cô nữa nhỏ?
Ninh Kha nói thầm trong lòng.
Đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Nếu lần này có thể sống sót, phải đi tìm thằng khốn kia rồi nhận lỗi với anh.
Đáng tiếc, sợ rằng không sống được.
Ba tên cướp nói chuyện, Ninh Kha nghe rõ bọn họ đến đây để gây chuyện, là một đám cướp tam quan vặn vẹo, muốn giết một lần hết mười người. Biết không thể trốn khỏi Trung Quốc, lập tức chuẩn bị gây ra tai họa, dù sao cũng chỉ có một con đường chết.
Đó cuộc trò chuyện của mấy tên kia mà Ninh Kha nghe được.
Cả ba đều biết bây giờ cảnh sát đã bao vây không để cho họ rời đi, bây giờ chỉ có thể giằng co để kéo dài thời gian. Chờ cho cảnh sát tấn công mạnh mẽ rồi kích nổ bom kéo thêm vài tấm đệm lưng.
Trong lòng Ninh Kha sốt ruột, nhưng miệng bị bịt lại, không nói được cũng không kêu lên được.
Chỉ có thể lo lắng trong lòng, bởi vì cô biết rõ còn nửa giờ nữa trên cục sẽ hạ lệnh tấn công, đến lúc đó bọn cướp kích nổ bom sẽ có nhiều người vô tội bị liên lụy.
Đúng lúc này, cô bé bên gia đình ba người ở đằng kia bắt đầu khóc.
“Mẹ ơi, con đói ~ hu hu ~”
“Đừng làm ồn, bọn tao giết mày bây giờ!” Tên cướp phụ trách trông coi gầm lên với cô bé.
“Cầu xin anh cho con bé chút đồ ăn ~” Người mẹ ở bên cạnh cầu xin.
“Bốp ~”
Người mẹ bị tên cướp tát một cái.