Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đã ở tầng hai của Phong Đô Quyết, cô nhóc loli Ngô Mặc Thu có thiên phú tốt nhất đã đến tầng ba rồi.
Cho nên ngôi mộ lớn phía dưới biệt thự là một nơi huyền diệu, Dương Bách Xuyên bế quan ba ngày mà không tiến vào được một tấc nào, anh đang nghĩ đến việc thử vận may của mình xem sao.
Trước đây sư phụ đã từng nói, tu vi không tới Luyện Khí kỳ tầng sáu thì không được đi, tôt nhất là để tới Trúc Cơ kỳ mới đi. Hôm nay nhìn thấy đường hầm chồn nhỏ đào xuyên xuống mộ, Dương Bách Xuyên đột nhiên nổi hứng hỏi Sư phụ Văn Thiên Tà liệu anh có thể xuống xem một chút được không.
Nếu sư phụ nói có thể đi xem một chút thì anh đi xuống tìm hiểu thực hư ra sao.
Dù sao bên dưới biệt thự cất giấu một ngôi mộ cổ đầy quỷ dị, trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn không thể yên tâm nổi.
Hiện tại đúng lúc có thể đi xem một chút, dù sao còn năm ngày nữa đã đến đại hội võ cổ rồi.
Nếu có thể tìm ra cách có thể cải thiện tu vi là tốt nhất, không thể thì xem như tháo gỡ quả bom giấu bên dưới biệt thự cũng được.
Sau khi trở lại hầm rượu, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà của mình: “Sư phụ à, rốt cuộc ngôi mộ lớn này là như thế nào?”
“Vi sư cũng không biết, chẳng qua thần thức ta cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, đi xuống dưới nhìn qua là biết.” Văn Thiên Tà nói.
“Được rồi, đợi chồn nhỏ trở về thì kêu nó đào đường hầm, lần trước sau khi chồn nhỏ tiến hóa, sắc bén nhất chính là móng vuốt của nó. Nó cảm nhận được ngôi mộ dưới lòng đất, suýt chút nữa đã đào đến chủ mộ thất rồi.” Dương Bách Xuyên nói.
“Hai linh thú của con đều không phải hạng bình thường, phải nuôi dưỡng chúng thật tốt. Thằng nhóc con biết luyện đan mà, luyện một lò đan dược dành cho linh thú đi. Phải biết rằng ở tu chân giới, linh thú thường đáng tin hơn cả bạn bè.”
“Hiện tại có thể nói do hai linh thú quá yếu, con không thể nhìn thấy bất kỳ tiềm năng nào của chúng cả, nhưng một khi chúng lớn lên và tiến hóa, con sẽ cảm thấy có linh thú hạnh phúc đến chừng nào. Vì vậy đừng ngại dùng đan dược để nuôi nấng hai linh thú, dùng đan dược tốt nhất cho ta, sau này bọn chúng sẽ báo đáp lại không ít hơn những gì con trả giá đâu.”
Giọng nói của Sư phụ Vân Thiên Tà rất nghiêm túc.
Dương Bách Xuyên nói: “Được, con nhớ rồi, khi nào quay về con sẽ luyện đan dược cho chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu, cho chúng nó ăn đan được mỗi ngày đến bể bụng mới thôi!”
Mỗi lần trò chuyện với sư phụ, Dương Bách Xuyên luôn thẳng thắn, trong lòng rất thoải mái.
“Hừ! Lần này thằng nhóc con không tệ, tìm được trứng Địa Long dị thú Hồng Hoang. Sau khi không gian của bình Càn Khôn được nâng cấp, vi sư cũng được hưởng một ít lợi, cuối cùng lực lượng thần hồn cũng khôi phục lại một chút. Tuy nhiên ta nói cho thằng nhóc thúi nhà con biết, mặc dù hiện tại vi sư đã tỉnh lại nhưng thần hồn vẫn còn rất suy yếu, con đừng làm phiền ta, ta không muốn lại ngủ say nữa đâu.”
“Còn nữa, trứng Địa Long lần trước có còn không, con có thể thu thập nhiều một chút. Năng lượng bên trong nó là thứ tốt, bình Càn Khôn có thể hấp thụ được nguồn năng lượng đó, đồng thời cũng có ích rất lớn với tu vi của con đấy.” Vân Thiên Tà nói.
Dương Bách Xuyên biết trứng Địa Long dị thú Hồng Hoang trong miệng sư phụ chính là hóa thạch mà Đoan Mộc Lôi đưa cho anh, khi trở về anh đặc biệt hỏi ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên xem có hóa thạch nào giống vậy không. Nhớ lại lúc đó ông ngoại vẫy tay nói: “Đi thôi, ông đưa cháu vào kho xem.”
Sau khi bước vào, anh nhìn thấy hàng trăm hóa thạch, kết quả là Dương Bách Xuyên kiểm tra một hồi thì không có hóa thạch nào có thể khiến bình Càn Khôn biến hóa cả.
Có nghĩa là, hóa thạch trứng Địa Long đó chỉ có một mà thôi.