Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 662




Ông ấy thẳng thừng quát người lùn. Không đợi đối phương nổi giận, Đoan Mộc Hành Thiên nhìn bốn người Thân Đồ với vẻ mặt âm u: "Thân Đồ lão quỷ, tên quái đản, hòa thượng rởm, còn con chó Nhật giả thần giả quỷ này nữa, hãy nghe cho kỹ đây!" 

Nói đến đây, Đoan Mộc Hành Thiên dừng lại giây lát rồi giơ tay chỉ vào Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc này có quan hệ sâu xa với gia tộc Đoan Mộc, hôm nay lão phu chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy, ai dám động đến cậu ấy chính là kẻ thù của gia tộc Đoan Mộc, lão phu thề rằng nhất định sẽ đấu đến chết mới thôi. Thức thời thì con mẹ nó mau cút cho lão phu." 

Lời nói của Đoan Mộc Hành Thiên khiến bốn người Thân Đồ và gã người lùn kia giận tím mặt. 

Bọn họ không ngờ Đoan Mộc Hành Thiên lại ngang ngược như vậy, công khai muốn bảo vệ Dương Bách Xuyên. 

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng sững sờ khi nghe ông ấy nói vậy. Anh không ngờ Đoan Mộc Hành Thiên là chủ gia tộc Đoan Mộc, lại càng không ngờ đối phương lại nói anh và gia tộc Đoan Mộc có quan hệ sâu xa. 

Có điều anh nghe Đoan Mộc Hành Thiên nói vậy thì thiện cảm tăng vọt. 

Chưa nói đến chuyện Đoan Mộc Hành Thiên tuyên bố muốn bảo vệ anh, chỉ với việc Đoan Mộc Hành Thiên đối mặt với bốn cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau và một thiên tỉnh giả giỏi thuật độn thổ mà vẫn mắng chửi không hề sợ hãi, khí phách này cũng đủ khiến anh kính nể. 

Phải biết rằng Đoan Mộc Hành Thiên cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, ông ấy nói như vậy chẳng khác nào đắc tội với năm cao thủ hàng đầu. 

Quả thật người bình thường không dám nói năng hùng hồn như thế, nhưng Đoan Mộc Hành Thiên lại dám, xem ra ông ấy thật sự không sợ bọn họ. 

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Sau một hồi yên tĩnh, Thân Đồ lão quỷ nhìn Đoan Mộc Hành Thiên chòng chọc bằng đôi mắt như diều hâu: "Lão Đoan Mộc à, đừng tưởng gia tộc Đoan Mộc các ông có ông tổ là thần thoại Tiên Thiên thì không coi ai ra gì. Tôi nghe nói vị kia nhà Đoan Mộc các ông đã bế quan hơn năm năm, bặt vô âm tín, e là đã tạ thế rồi đúng không?" 

Thân Đồ lão quỷ vừa nói vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Đoan Mộc Hành Thiên hòng nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt đối phương. 

Nhưng từ đầu đến cuối nét mặt Đoan Mộc Hành Thiên không hề dao động, không có bất kỳ phản ứng nào. 

Điều này khiến Thân Đồ lão quỷ nhụt chí. Mấy người bọn họ kiêng dè gia tộc Đoan Mộc bởi vì biết gia tộc Đoan Mộc có một cao thủ thần thoại Tiên Thiên, có điều nghe đồn năm năm trước vị ấy đã bế quan.  

"Ông tổ nhà tôi còn tại thế hay không cũng vậy thôi, chỉ mình Đoan Mộc Hành Thiên tôi cũng đủ để đối phó với đám dưa vẹo táo nứt các ông rồi." Đoan Mộc Hành Thiên tỏ vẻ khinh thường. 

"Hừ, các vị à, tất cả chúng ta hợp tác giết lão Đoan Mộc đi, đừng lo ngại vị Tiên Thiên kia của gia tộc Đoan Mộc. Năm năm qua bặt vô âm tín, khả năng cao là đã tạ thế rồi. Giết lão Đoan Mộc, mấy nhà chúng ta cùng hưởng tài nguyên khu vực này." Lão nhân yêu hét to. 

"Lão phu tán thành. Thần thoại Tiên Thiên bặt vô âm tín suốt năm năm, hẳn là chết từ lâu rồi. Mọi người cùng xông lên! Cùng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong, giết lão Đoan Mộc! Trên người thằng nhãi này có rất nhiều tiền của, năm người chúng ta phân chia là được." 

Thân Đồ lão quỷ cất lời. 

"A Di Đà Phật, lão tăng đồng ý." Hòa thượng rởm hùa theo. 

"Hừ, lão phu cũng muốn thử thủ đoạn của lão Đoan Mộc!" Người lùn giận dữ nói. Ông ta bị Đoan Mộc Hành Thiên khinh thường, trong lòng ngùn ngụt lửa giận. 

"Được!" Ninja Nhật Bản cũng đồng ý. 

"Xông lên!" Thân Đồ lão quỷ lập tức tấn công Đoan Mộc Hành Thiên. 

Tiếp theo là hòa thượng rởm, lão nhân yêu và ninja Nhật Bản. 

Còn người lùn thì đứng yên tại chỗ, vậy mà lại biến mất một cách lạ thường. 

Dương Bách Xuyên biết người lùn là thiên tỉnh giả, cũng nghe thấy người lùn giỏi thuật độn thổ. 

Lúc này Đoan Mộc Hành Thiên chìa tay, một đệ tử của gia tộc Đoan Mộc đặt một thanh đao cổ vào tay ông ấy. 

Xoẹt! Đao cổ rời vỏ, nhiệt độ giảm xuống trong nháy mắt. 

Dương Bách Xuyên bỗng giật mình, khóe môi nở nụ cười. Trong linh thức anh cảm nhận được dưới lòng đất có thứ nhăm nhe mình đang tiến đến. 

Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc hẳn là người lùn giỏi thuật độn thổ.