Đoan Mộc Lôi sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: "Thưa ông chủ, còn một chuyện nữa về Dương Bách Xuyên, tôi cảm thấy cần phải báo cho ngài."
"Chuyện gì?" Đoan Mộc Hành Thiên bưng tách trà lên uống, đồng thời cất tiếng hỏi.
"Hôm nay trước khi Dương Bách Xuyên đi, cậu ta đã hỏi tôi chuyện hơn mười năm trước một chi nhà ngài chuyển khỏi thành phố Dương, nói cái gì mà năm đó cậu ta có một vị trưởng bối mất tích sau khi nhà Đoan Mộc rời thành phố Dương. Sau đó cậu ta hỏi tôi là nhà chúng ta có một người phụ nữ tên Mộc Uyển hay không..."
Đoan Mộc Lôi còn chưa nói xong, tách trà trong tay Đoan Mộc Hành Thiên đã rơi bộp xuống đất vỡ toang. Hơn nữa, ông ấy còn đứng phắt dậy nói: "Mộc Uyển là tên của con bé Uyển Nhi số khổ dùng hơn mười năm trước, Đoan Mộc Uyển Nhi cũng chính là Mộc Uyển. A Lôi, mau nói xem chàng trai kia có giống Trương Tư Minh không?"
Đoan Mộc Hành Thiên vô cùng kích động, dọa Đoan Mộc Lôi giật mình. Sau khi tỉnh táo lại, ông ta vội vàng trả lời: "Thưa ông chủ, ở đây có ảnh chụp màn hình camera giám sát Dương Bách Xuyên."
Đoan Mộc Lôi vừa nói vừa bật máy tính, mở ảnh chụp Dương Bách Xuyên xuất hiện trong đại sảnh từ camera giám sát rồi cho Đoan Mộc Hành Thiên xem một bức ảnh rất rõ nét.
Khi Đoan Mộc Hành Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Bách Xuyên trong màn hình, toàn thân ông ấy run lên, ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình: "Giống... giống... giống quá, quá giống Uyển Nhi!"
Lúc này Đoan Mộc Lôi nhìn thấy trong đôi mắt già nua của ông chủ Đoan Mộc Hành Thiên rưng rưng nước mắt, toàn thân run lên vì kích động. Ông ta không hiểu ra sao, bèn hỏi: "Ông chủ? Phải chăng Dương Bách Xuyên có quan hệ gì với cô chủ?"
Nghe Đoan Mộc Lôi hỏi vậy, Đoan Mộc Hành Thiên như sực tỉnh khỏi cơn mơ. Sau khi tỉnh táo lại, ông ấy cuống cuồng ra lệnh: "Mau đi cùng tôi, đi tìm Dương Bách Xuyên. Còn nữa, thông báo cho tất cả Ám Kình trên tầng năm mau tới đây, nhanh lên!"
Lúc nói câu cuối cùng, Đoan Mộc Hành Thiên gần như là gào lên, ngay sau đó đã biến mất ở cửa.
Tuy Đoan Mộc Lôi không rõ chuyện gì, nhưng cũng đoán được ông chủ mất kiểm soát như vậy có liên quan đến Dương Bách Xuyên. Ông ta vội vàng đuổi theo.
Vài chiếc xe bám chặt không buông hai chiếc xe của Dương Bách Xuyên và đám người Thanh Tước, bốn năm chục phút sau chạy xe ra thị trấn, vào núi.
Dựa theo lời nói của Bạch Lang, cứ điểm ở vùng ngoại ô của thị trấn nhỏ, đi qua núi 3 km, chỉ cần đi đến trấn nhỏ là có thể có chi viện.
Dương Bách Xuyên gật đầu, thường xuyên quay đầu quan sát mấy chiếc xe phía sau.
Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng nổ lớn!
Xe được phanh gấp lại, làm đầu của Dương Bách Xuyên va vào phía trước, trong lòng bùng nổ cơn giận.
Bên tai vang lên âm thanh khẩn trương của Bạch Lang: “Tiên sinh, nhanh xuống xe đi, không đi được nữa.”
Vừa nói chuyện, trong tay Bạch Lang vừa cầm một khẩu súng lục, mở cửa xe đi xuống cảnh giác.
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy được phía trước xuất hiện mấy ngọn lửa hình nấm, đoạn đường phía trước đã bị người cho nổ thành một hố to.
Dặn dò Độc Cô Vô Tình, nói: “Vô Tình, bảo vệ hai người bọn họ.” Nói xong cũng đẩy cửa xe đi xuống.
“Tiên sinh, yên tâm.” Độc Cô Vô Tình trả lời rồi quay sang bảo Hướng Hoa xuống xe.
Lúc này, bốn chiếc xe đuổi theo không bỏ cũng đã đi đến rất gần, chỉ cách 20 mét.
Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên nhanh chóng đi xuống xe sau bẻ gãy khóa của xe vận chuyển hàng hóa, phất tay, đưa nguyên thạch trong thùng xe vào trong không gian của hồ Càn Khôn.
Nhân lúc hỗn loạn sẽ không gây chú ý.
Sau đó đi tiếp đón ba người Bạch Lang và Độc Cô Vô Tình, Hướng Hoa, làm ba người đi lại gần chỗ Thanh Tước.
Khi đi đến chỗ Thanh Tước, trong tay bốn người Thanh Tước đều cầm các loại súng ống, liên tục nổ súng về đoạn đường phía trước.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên lại đây, sắc mặt của Thanh Tước vô cùng ngưng trọng, nói: “Tiên sinh, đối phương có chuẩn bị đến, chúng ta cần bỏ xe đi vào núi.”