Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên thầm giật mình trong lòng, Đoan Mộc Lôi trong miệng Lý Mục vậy mà lại là võ cổ giả Ám Kình tầng chín trung đoạn.
Khi Đoan Mộc Lôi ra giá 1.5 tỷ, Dương Bách Xuyên biết hôm nay có thể ngồi bàn bạc được với Đoan Mộc Lôi, anh vung tiền vì cái gì?
Chính là vì có thể ;ấy được sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc, sau đó tiếp xúc với người của gia tộc Đoan Mộc, hỏi thăm tin tức của mẹ.
Bây giờ đã thành công.
Đoan Mộc Lôi cũng đang quan sát kỹ Dương Bách Xuyên, điều khiến ông ta kinh ngạc chính là ánh mắt sâu thẳm của Dương Bách Xuyên. Ánh mắt này không nên xuất hiện trên một người thanh niên mới đầu hai mươi tuổi, đây là ánh mắt chỉ có cao thủ võ cổ giả mới có.
Chính điều này đã làm ông ta ngạc nhiên.
Trong cảm nhận của Đoan Mộc Lôi, ông ta không hề cảm giác được tu vi trong người Dương Bách Xuyên, hoàn toàn là một người bình thường. Nhưng cố tình ánh mắt của anh lại cực kỳ sâu thẳm, một ánh mắt chỉ có cao thủ võ cổ mới có được.
Thật ra có một điều Đoan Mộc Lôi không biết, sau khi tu vi của Dương Bách Xuyên tăng lên có thể ẩn giấu hơi thở của chính mình, anh cũng mới phát hiện chuyện này vào đêm qua.
Vì vậy hôm nay đến đây anh đã ẩn giấu hơi thở của bản thân, ở trong mắt võ cổ giả khác, anh chỉ là một người bình thường.
Sau khi quan sát một lượt, Đoan Mộc Lôi không phát hiện điểm đặc thù của võ cổ giả trên người Dương Bách Xuyên, chỉ có thể từ bỏ. Nhưng Dương Bách Xuyên đã để lại ấn tượng rất sâu trong đầu ông ta.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên không lên tiếng đồng ý, Đoan Mộc Lôi lại mở miệng nói: “Dương tiên sinh, chỉ cần hôm nay cậu bán viên phỉ thúy đế vương lục hình người này cho gia tộc Đoan Mộc, tôi có thể đưa tặng cậu một viên hóa thạch. Có lẽ Dương tiên sinh cũng nghe nói, hôm nay gia tộc Đoan Mộc chúng tôi sẽ xuất hiện một đám nguyên thạch đặc thù, chính là hóa thạch trân quý.”
Dương Bách Xuyên động tâm, tối hôm qua Vương Mạc Sinh đã nói tin tức lần này gia tộc Đoan Mộc có trong tay một đám nguyên thạch đặc thù, hơn nữa cũng chính đám nguyên thạch đặc thù này mới hấp dẫn các võ cổ giả từ các nơi.
Không nghĩ đến nó lại là hóa thạch.
Suy nghĩ một lúc, Dương Bách Xuyên cảm thấy mục đích tiếp xúc với Đoan Mộc Lôi đã hoàn thành, hơn nữa có thể bán được phỉ thúy đế vương lục hình người với giá 1.5 tỷ Đô-la, còn được Đoan Mộc Lôi đồng ý đưa tặng một viên hóa thạch, lần mua bán này quá lời.
Nhưng anh vẫn nói: “Tôi muốn hai viên hóa thạch, chính tôi sẽ chọn lựa, đồng ý thì tôi sẽ đồng ý đợt mua bán này, không biết Đoan Mộc tiên sinh nghĩ sao?” Mặc dù không biết cái gì là hóa thạch, nó có chỗ kỳ lạ nào, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn muốn trả giá.
“Ha ha, Dương tiên sinh cũng là người có tính tình, được, tôi đồng ý, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi chọn lựa.” Đối với Đoan Mộc Lôi chuyện này không phải chuyện gì lớn, chỉ nhiều thêm một viên, cộng thêm muốn tự chọn mà thôi. Dù sao hóa thạch chỉ là hóa thạch, không có gì huyền bí cả, để chính Dương Bách Xuyên chọn lựa cũng không sao.
…...
Bán một phỉ thúy đế vương lục với giá 1.5 tỷ cho gia tộc Đoan Mộc, làm tròng mắt của tất cả mọi người trong sân biến thành màu đỏ sẫm.
Đối với Dương Bách Xuyên, đợt mua bán này rất lời, còn thừa một khối nguyên thạch, anh cũng không chuẩn bị cắt ngay. Mục đích đã đạt được, tiềm cũng đã kiếm được, không cần thiết cắt tiếp. Dặn dò Thanh Tước cầm mười sáu viên nguyên thạch còn lại chuẩn bị vận chuyển mang đi.
Mang đi mười sáu viên nguyên thạch, Dương Bách Xuyên tin tưởng giá trị của chúng vượt xa 1.5 tỷ, nhưng cũng không muốn bán đi, anh muốn mang về cho người của Vân Môn tu luyện. Mặc dù linh khí trong những viên nguyên thạch đó kém hơn linh thạch chân chính, nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí trời đất, dù sao còn nhanh hơn hấp thu đả tọa.