Nhưng có một điều anh không biết, bởi vì viên phỉ thúy huyết lúc trước chưa bán đi, nên bây giờ sẽ không ai ra giá phỉ thúy đế vương lục. Bởi vì mọi người đều nghĩ Dương Bách Xuyên sẽ không bán.
Nhìn xung quanh một lượt, Dương Bách Xuyên khụ khụ hai tiếng, định mở miệng hỏi: “Các vị, tôi định bán đi viên phỉ thúy đế vương lục hình người này, không biết có ai ra giá không?”
Sau khi anh nói xong, mấy người lúc trước ra giá muốn mua phỉ thúy huyết đều sửng sốt.
Thậm chí có người nói thầm, đầu óc của Dương Bách Xuyên có bệnh.
Vậy mà lại muốn bán phỉ thúy đế vương lục hình người? Quá ngược đời, không muốn bán phỉ thúy huyết, lại muốn bán đế vương lục.
Không ai biết, Dương Bách Xuyên giữ lại phỉ thúy huyết bởi vì màu sắc của phỉ thúy huyết rất đẹp, anh chuẩn bị trở về chế tạo thành trang sức cho mấy người phụ nữ của mình.
Cũng may mắn không ai biết suy nghĩ này của anh, nếu không sẽ hộc máu.
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, giữa sân yên tĩnh vài phút, cuối cùng cũng có người hô to: “Năm trăm triệu Đô-la.”
“Tám trăm triệu.”
“1 tỷ.”
Giữa sân không có ai là kẻ ngốc, đều biết chỉ cần gia công điêu khắc phỉ thúy đế vương lục hình người này một chút, giá trị sẽ tăng rất nhiều.
Một đám tiếp tục kêu to ra giá, cực kỳ giống hội đấu giá.
Lúc này Lý Mục Lai mới lấy lại phản ứng, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Nhanh đi thông báo cho Đoan Mộc Lôi tiên sinh.”
Trong suy nghĩ của Lý Mục Lai, bảo bối phỉ thúy thiên nhiên cỡ này không nên chảy ra phương Tây, ít nhất cũng nên nằm trong tay của người Hoa Hạ. Mặc dù gia tộc Đoan Mộc nằm ở nước Na, nhưng gia chủ lại là người Hoa Hạ, gia tộc Đoan Mộc cũng có thực lực để mua được bảo bối phỉ thúy thiên nhiên này.
“Lão Lý, tôi đến rồi đây.”
Sau khi Đoan Mộc Lôi nhìn thấy đế vương lục từ video theo dõi, đã ngồi không yên muốn đến đây nhìn xem.
Ông ta muốn mua được từ trong tay của Dương Bách Xuyên, làm vật truyền thừa gia tộc, đồng thời cũng nảy sinh hứng thú với Dương Bách Xuyên.
Tên nhóc này liên tục mở ra được hai viên nguyên thạch to, còn là loại cao cấp, điều này làm Đoan Mộc Lôi nghi ngờ thân phận của anh.
“Viên phỉ thúy này chính là bảo vật, giá trị không thể đo được, nhất định phải mua được, không thể đưa đến phương Tây. Viên phỉ thúy đế vương lục hình người này nên thuộc về người Hoa Hạ chúng ta.” Giọng điệu của Lý Mục Lai vô cùng kích động, nói với Đoan Mộc Lôi.
“Lão Lý, đừng gấp, chỉ cần người anh em này nguyện ý bán ra, tôi sẽ mua được nó.” Trong lời nói của Đoan Mộc Lôi tràn đầy tự tin.
Bất kể tài lực hay truyền thừa, gia tộc Đoan Mộc rất giàu có phong phú, có tư bản đế tự tin.
Lúc này mấy thế lực giữa sân đã cạnh tranh đến 1 tỷ 300 triệu Đô-la,
Đoan Mộc Lôi hơi mỉm cười, hô lên: “1.5 tỷ Đô-la.”
Ông ta vừa thốt lên, các thế lực cạnh tranh tắt lửa.
Trong nháy mắt tăng vọt lên năm trăm triệu, không phải năm ngàn vạn, còn là Đô-la. Người của các thế lực đang cạnh tranh cũng nhận ra được Đoan Mộc Lôi, biết ông ta là chủ nhà của trận giao dịch đổ thạch, một đám than ngắn thở dài, dừng lại. So tài lực với gia tộc Đoan Mộc, thật sự như chấu chấu đá xe.