"Ông lớn ơi, cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị mà chưa đến công ty lần nào. Tôi đã nói rồi mà cậu chẳng nhớ, tầng chín tầng chín."
Lưu Tích Kỳ mắng trong điện thoại.
"Hì hì, tại tôi, tại tôi hết, bớt giận nha! Lát nữa tôi lên đó sếp Lưu lại mắng tiếp!"
"Phụt! Sếp Lưu á? Được đấy! Hi hi..." Lưu Tích Kỳ bật cười bởi câu "sếp Lưu" của Dương Bách Xuyên, sau đó anh ta nói: "Nhanh lên! Đừng bảo anh em không săn sóc cậu, người đến phỏng vấn hôm nay có cặp chân dài miên man, ha ha..."
"Thiết Đản, cậu quá đen tối!" Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cười thô bỉ của anh ta trong điện thoại, bèn buông lời chế nhạo.
"Đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Còn nữa, nếu lát nữa thằng nhóc nhà cậu dám gọi tôi là Thiết Đản trước mặt người ngoài thì tôi chỉnh chết cậu." Lưu Tích Kỳ rất bất mãn với tên mụ Thiết Đản.
Anh ta sợ lát nữa Dương Bách Xuyên lên đây sẽ gọi anh ta là Thiết Đản trước mặt mọi người, như vậy thì uy tín mà Lưu tổng vừa dựng lên sẽ mất sạch.
"Biết rồi sếp Thiết Đản. Tôi đảm bảo sẽ không gọi cậu là Thiết Đản, mà gọi là sếp Đản. Ha ha ha..."
"Biến đê!"
Dương Bách Xuyên cúp máy, vừa hay thang máy đã lên tới tầng chín. Tầng chín rộng hơn năm trăm mét vuông, hiện tại đều thuộc về Công ty Vân Kỳ.
Ra khỏi thang máy là hành lang dài bảy tám mét, có một cửa kính rộng ba mét và cao hơn năm mét. Nhìn xuyên qua cửa kính có thể trông thấy một quầy lễ tân, trên bức tường phía sau viết dòng chữ "Công ty dưỡng sinh Vân Kỳ".
"Thiết Đản làm rất tốt."
Dương Bách Xuyên vừa đẩy cửa ra vừa lẩm bẩm đi vào.
"Này này này, anh đứng lại! Anh làm gì vậy?" Lúc này một cô gái tầm hai lăm hai sáu tuổi đi tới. Cô gái này có ngoại hình bình thường nhưng vóc dáng khá cao.
Thấy Dương Bách Xuyên đi vào trong, cô ta bèn gọi lại, đồng thời cũng đi vào quầy tiếp tân ngồi xuống.
Dương Bách Xuyên vừa nhìn là hiểu, đây là tiếp tân của công ty.
Anh nhíu mày. Tiếp tân là hình ảnh gây ấn tượng đầu tiên của công ty, mặc dù anh chưa mở công ty nhưng cũng từng gặp.
Chưa nói tới ngoại hình của cô gái này, chỉ với việc cô ta mở miệng nói "này này này" đã để lại ấn tượng dưới năm mươi điểm trong lòng Dương Bách Xuyên.
Bất kể ai đi vào công ty, đầu tiên phải có lễ phép tối thiểu đúng không?
Dương Bách Xuyên đang mải suy nghĩ, vẫn chưa trả lời đối phương. Cô gái này lại nói tiếp: "Có phải anh đến ứng tuyển không? Mấy giờ rồi mới đến? Nhưng coi như anh may mắn, phỏng vấn vẫn chưa bắt đầu. Muốn phỏng vấn thì mau lên, vào cửa thứ ba chờ đi."
"Ừm."
Dương Bách Xuyên hơi buồn bực, anh không giống sếp hay sao mà lại bị tiếp tân xem là ứng viên?
Có điều ngay sau đó anh xem lại cách ăn mặc của mình, hình như... hình như đúng là không giống!
Anh mặc đồ chỉ chú trọng sự thoải mái, miễn sao thoải mái là được, cho nên hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao màu xám, quả thật không giống Chủ tịch công ty.
Dương Bách Xuyên há miệng định dặn dò cô gái tiếp tân phải niềm nở với người đến công ty và nói chuyện lễ phép, nhưng lại phát hiện ra cô ta đã cúi đầu nghịch điện thoại.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng từ bỏ, đợi lát nữa đề nghị với Lưu Tích Kỳ là được.