“Vậy mời thủ trưởng đi theo tôi, quán bar này là của tôi, cũng không cần quá căng thẳng, ha ha!”
Thanh Tước nói xong thì làm một động tác mời, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên đi cùng cô ta.
Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, đi theo phía sau cô ta vào một phòng làm việc ở quán bar.
Ở phía sau, đã thấy có năm người đang chờ trong văn phòng.
Thanh Tước giới thiệu sơ qua về mấy người này cho Dương Bách Xuyên biết, chỉ nói cho bọn họ biết là Dương Bách Xuyên lần này đến chấp hành nhiệm vụ được giao, cũng là đối tượng lần này mọi người phải nghe theo.
Sau đó cô ta chỉ vào một cô gái mười tám hoặc mười chín tuổi và nói với Dương Bách Xuyên: “Cô ấy có biệt danh là Ngư Nhi, giỏi hacker, phụ trách thông tin liên lạc.”
“Anh ta là Bạch Lang - tay súng bắn tỉa của đội, phụ trách hậu cần.” Cô ta chỉ vào một người đàn ông ba mươi tuổi nói, thoạt nhìn người này rất trầm tính, chỉ gật đầu mà không nói gì.
“Thứ ba là Cương Tử, rất đanh thép, người lái xe trong đội, chịu trách nhiệm về tuyến đường. Người thứ tư đang hút thuốc, chúng tôi đều gọi anh ta là Lão Yên, phụ trách việc xã giao lần này, cuối cùng người có danh hiệu thủ lĩnh kia là đội phó, phụ trách giám định cho cuộc đánh bạc lần này.”
Chờ Thanh Tước giới thiệu xong, Dương Bách Xuyên cũng chào hỏi từng người bọn họ, trong lòng cảm giác kỳ lạ, tất cả sáu người bao gồm cả Thanh Tước chính là chiến đội tinh anh mà Vương Mộ Sinh sắp xếp cho anh lần này, nhưng những người này không chỉ là quân nhân, mà còn là tinh anh trong giới kinh doanh, chuyên môn phụ trách kiếm tiền cho quân đội.
Sau khi hội hợp lại với đoàn đội của Thanh Tước, ba người Dương Bách Xuyên ngồi lên xe Thanh Tước sắp xếp khởi hành, trực tiếp đi tới thị trường giao dịch đánh bạc.
Điểm đến là một thành phố ở Nam Quốc tên là An Châu, nơi đó giáp với nước cũ, cũng là đại bản doanh của gia tộc Đoan Mộc.
Lúc xuất phát một đoàn có chín người, Thanh Tước sắp xếp hai chiếc Việt Dã cũng không chật chội.
Nhưng mà, không biết là Thanh Tước cố ý hay là vô ý, ngồi cùng một chỗ với Dương Bách Xuyên.
Lái xe là một thanh niên có biệt danh là thủ lĩnh, người phiên dịch Hướng Hoa ngồi ở ghế phụ, phía sau xe là Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình cộng thêm Thanh Tước.
Điều khiến Dương Bách Xuyên vừa hạnh phúc vừa xấu hổ chính là, anh ngồi ở giữa hai người phụ nữ.
Tuy rằng Độc Cô Vô Tình biết Thanh Tước là người hỗ trợ Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn thấy khó chịu khi nhìn anh và cô ta thân thiết, dọc theo đường đi cô liên tục hừ lạnh.
Mà người phụ nữ tên Thanh Tước này ở trong mắt Dương Bách Xuyên chính là một yêu tinh, đối với sự ghen tuông của Độc Cô dường như là không cảm giác được.
Mà Dương Bách Xuyên và người phụ nữ này vẫn nói đùa một cách công khai, khi nói lại cho ra từng đợt chấn động, khiến cho Dương Bách Xuyên đều không chịu nổi.
Còn có một điểm làm cho Dương Bách Xuyên kỳ lạ chính là, hình như Độc Cô Vô Tình rất phản cảm khi anh khiêu khích với Thanh Tước, điều này làm cho Dương Bách Xuyên âm thầm nghĩ ở trong lòng: "Cô nàng Độc Cô Vô Tình không phải là không thích người cùng giới đấy chứ~"