Đối với sự thay đổi của Ngô Nam, Dương Bách Xuyên cũng không quá để ý, dù sao trong lòng hiểu rõ bất kỳ vòng tròn nào cũng lấy thực lực làm sự ưu tiên, mình hiện tại cũng chính là nhờ y thuật mới giành được sự tán thành của Thần Long Đàm.
“Khách sáo rồi, chỉ là giảm bớt hơn nhiều mà thôi, Chu tiên sinh sẽ không phải chịu cơn đau vì chất độc hành hạ, nhưng muốn giải độc phải diệt trừ tận gốc, nếu không sau này vẫn có thể tái phát.”
Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Nam và Chu Giáp nói, thật ra là nói bậy, độc thương của Chu Giáp đã bị chân hỏa thiêu đốt sạch sẽ, căn bản sẽ không tái phát.
Nói như vậy, chỉ là vì sau này anh muốn đến nơi câu Liệt Dương sinh trưởng xem thử, dù sao anh cũng hiểu y thuật, anh là bác sĩ, đều do anh quyết định, đám người Chu Giáp này không hiểu y, có thể không hỏi về vấn đề đó.
Quả nhiên, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngô Nam gật đầu, Chu Giáp cũng vội vàng nói: “Không biết Dương tiên sinh có thời gian không, hiện giờ tôi có thể dẫn ngài đến nơi đó?”
“Ha ha, hiện tại tôi không có thời gian, tôi phải đi Nam Quốc một chuyến, sau khi trở về rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không đi ngay bây giờ, dù sao anh cũng tin Chu Giáp còn sốt ruột hơn anh rất nhiều.
Mà giờ phút này, Chu Giáp đích thật rất kính nể Dương Bách Xuyên, vết thương do trúng độc trên cánh tay đã khô lại, không còn cảm nhận được đau đớn nữa, điểm này trong lòng ông vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng lúc trước ông bị Dương Bách Xuyên châm cứu, đau đến chết đi sống lại, nhưng sau khi điều trị, lại hiểu rõ y thuật của Dương Bách Xuyên xứng đáng với hai chữ thần y.
Nghe được Dương Bách Xuyên nói hiện giờ không có thời gian, trong lòng ông ít nhiều cũng có chút mất mát nhưng không có nói gì, dù sao tất cả đều lấy thời gian của Dương Bách Xuyên làm chủ, ai bảo người ta là thần y chứ?
Trong lòng Chu Giáp rất tin tưởng chuyện Dương Bách Xuyên nói là sau này còn có thể tái phát, hận không thể dẫn Dương Bách Xuyên đến nơi cây Liệt Dương sinh trưởng xem thử ngay lập tức, tìm kiếm thuốc giải độc gì đó để loại trừ hoàn toàn tai hoạ về sau của ông.
Sau khi cảm ơn Dương Bách Xuyên, bà người Chu Giáp và Ngô Nam thoáng nhìn nhau.
Lúc này Ngô Nam trực tiếp nói: “Dương tiên sinh, tôi đại diện cho toàn thể thành viên của Thần Long Đàm hoan nghênh cậu gia nhập, có thần y như cậu gia nhập Thần Long Đàm là phúc của thành viên Thần Long Đàm, cũng cảm ơn hôm nay tiên sinh đã giúp Chu Giáp.”
“Ngô tiên sinh khách sáo rồi, nghe ông cụ Huyền Cơ nói Thần Long Đàm luôn dốc sức vì quốc gia, đây cũng là vinh hạnh của tôi.” Dương Bách Xuyên cũng khách sáo một câu.
Ngô Nam mỉm cười, sau đó nhìn Vương Huyền Cơ một cái rồi nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh, tôi nghe ông Vương nói trong tay cậu có đan Bồi Nguyên, hơn nữa là tự mình luyện chế, không biết Ngô mỗ có thể xem thử được không?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, thầm nghĩ: “Xem ra đây mới là mục đích hôm nay Ngô Nam tự mình đến đây.”
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, dù sao tin tức về đan Bồi Nguyên đã truyền ra ngoài, không có gì không cho xem, cho Phó đàm chủ của Thần Long Đàm là Ngô Nam nhìn thử cũng có thể tăng thêm một phần lợi thế, ít nhất sau khi tiến vào Thần Long Đàm còn có thể có thêm một con át chủ bài.
Tay anh bỏ vào túi, lấy ra một viên đan Bồi Nguyên từ trong bình Càn Khôn và đưa cho Ngô Nam.