Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 604




Nghe Dương Bách Xuyên nói tổng cộng phải khâu mười hai mũi, khóe miệng Chu Giáp giật giật, lúc trước ông đã lớn mồm nói là dù có đau cũng không mở miệng kêu rên.  

Lúc này chỉ có thể ra vẻ giả vờ: “Cậu Dương cứ việc làm tiếp, đau kiểu này chỉ giống như gãi ngứa cho Chu mỗ này thôi.”  

“Ha ha, vậy thì tốt quá, ngài Chu quả là một người cứng rắn.” Dương Bách Xuyê cười, trong lòng lẩm bẩm: “Xem ông có thể giả vờ tới lần châm bao nhiêu thiết bị châm cứu chuyên dụng của người anh em này, haha!!”  

Vừa dứt lời, mũi châm thứ hai đã đâm xuống.  

Lần này Chu Giáp lại rên rỉ một tiếng, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn chưa hét lên.  

Dương Bách Xuyên nhếch khóe miệng, coi bộ cũng ra dáng một con người cứng rắn đấy.  

Linh thức đang tập trung vào vết thương của Chu Giáp, phát hiện phương pháp châm cứu kết hợp chân khí và chân hỏa thực sự có tác dụng đối với việc điều tri vết thương trúng độc của Chu Giáp, từng chút một bị đốt cháy và bốc hơi.  

Sau khi có tác dụng, Dương Bách Xuyên càng ngày càng tin tưởng, nếu hôm nay có thể chữa khỏi vết thương do trúng độc của Chu Giáp, về sau dung hợp giữa chân hỏa và chân khí để trị bệnh thì đó sẽ là một cách đơn giản và hiệu quả để tạo ra sự thịnh vượng, có thể chữa khỏi hầu hết các loại bệnh.  

Đó là một bước đột phá y học đối với anh.  

Khi châm thứ ba rơi xuống, lần này Chu Giáp đã hoàn toàn sụp đổ.  

“A!!!”  

Một tiếng gầm như lợn sắp lên thớt phát ra từ miệng ông.  

Giờ phút này, Chu Giáp không thể quan tâm đến vừa nãy mình đã to mồm thế nào nữa, trong lòng chỉ có một câu, tên Dương Bách Xuyên chết tiệt này đã dùng cái gì để châm cứu má có thể đau như vậy?  

Toàn bộ cánh tay của ông giống như cánh gà nướng BBQ trên vỉ, đau đớn như có muối rắc vào trong vết thương, đau đến tím ruột tím gan.  

Hai phát đầu tiên ông chỉ toát mồ hôi hột, đến phát thứ ba thì thực sự không chịu nổi nữa, ông đã hét lên.  

Điều mà Chu Giáp không biết là Dương Bách Xuyên đã dùng chân hỏa để đốt trực tiếp vào vết thương bị nhiễm độc của mình.  

Tiếng hét của ông khiến mọi người xung quanh rùng mình, nhìn vào cũng thấy đau.  

Dương Bách Xuyên trong lòng vui vẻ, trước mặt anh em thì giả vờ cho lắm,  đến đây thì giả vờ gì nổi nữa.  

Không quan tâm đến tiếng hét của Chu Giáp, anh tiếp tục châm cứu, sau khi làm quen với ba cây kim, mấy châm sau nhanh hơn mấy châm đầu một chút.  

Điều này khiến Chu Giáp đau đớn, mỗi lần châm đâm xuống, cơn đau sẽ chồng chất lên nhiều lần.  

“A a a a a!”  

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên khắp khu nhà họ Vương, thu hút những người con nhà họ Vương, Vương Huyền Cơ đã giải tán họ để không làm phiền đến Dương Bách Xuyên.  

Sau khi đến châm cuối cùng, Chu Giáp gần như kiệt sức ngồi trên ghế thở hổn hển, điều này đối với ông thật xa lạ, sau khi khâu xong thứ mười hai, cảm giác đau đớn cũng không còn nữa.  

Lúc này, trong mắt ông hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Dương Bách Xuyên, thề rằng sẽ không bao giờ để Dương Bách Xuyên châm cứu nữa, cho dù cánh tay của ông có bị cắt bỏ cũng không được chữa trị nữa đâu, mẹ ơi đau muốn chết mất.  

Thời gian từ lúc châm cứu đến lúc châm cứu xong không quá nửa tiếng, đối với Chu Giáp như là bị trừng phạt vậy, chẳng khác nào địa ngục cả.  

Tuy nhiên, trong mắt những người khác, không ai chú ý đến Chu Giáp, thay vào đó, biểu cảm của họ hướng lên trên người Dương Dương Bách Xuyên thay đổi, trở nên tràn đầy ngưỡng mộ.  

Sau khi châm đủ mười hai cây kim, vết thương độc đã tra tấn Chu Giáp hơn một năm nay ngưng tụ một cách thần kỳ, bến thành một vết sẹo, nhìn qua gần như đã hoàn hảo.  

Chuyện này… đúng thật là một kỳ tích.  

Đặc biệt là Ngô Nam, hai mắt sáng ngời, vết thương độc của Chu Giáp chỉ có ông ấy là người biết rõ nhất, biết được đây là độc gì, nhưng không đến nửa canh giờ mà Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi bảy tám phần.  

Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên tự nghĩ: “Những nhân tài này không được đất nước trọng dụng, sao có thể để mất họ được, với kỹ năng y thuật như vậy thì sao lại để cho họ đi đến những nơi nguy hiểm chứ?”