Ghế sô pha, rèm cửa… trong phòng khách đều bị vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, đồ đạc trên bàn ngổn ngang bừa bộn.
Phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên là có trộm đột nhập vào nhà!
Nhưng lại cảm thấy không đúng, bởi vì lúc đi vào cửa phòng không có dấu vết bị cạy phá, đi qua xem xét cửa sổ, cũng không phát hiện cửa sổ bị cạy ra.
Không phải có trộm lẻn vào?
Vậy thì chỉ có trộm nhà.
Nhìn con chồn nhỏ trong lồ ng ngực, Dương Bách Xuyên hiểu rõ.
Ngay lập tức giận dữ ngập trời.
Ném chồn nhỏ lên sô pha, trừng mắt nói: “Hương Hương, có phải là mày làm hay không?”
“Chi chi ~” Trong miệng con chồn phát ra hai tiếng kêu, mắt to tròn xoe, tràn ngập nhân tính, vô cùng đáng thương, thậm chí còn gục đầu xuống.
Điều này coi như thừa nhận.
“Mày…” Dương Bách Xuyên giận run người.
Muốn nổi nóng, nhưng đối mặt với chồn nhỏ, chỉ là một con thú cưng, hơn nữa nhìn đôi mắt đáng thương của nó cũng đành phải tắt lửa.
“Haizz ~ tội lỗi!”
Thở dài một hơi, Dương Bách Xuyên tìm ra một đống kẹo từ trong ngăn tủ cho nó, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Nửa giờ sau cũng thu dọn xong, sô pha và rèm cửa đều không thể dùng được nữa, chuẩn bị mua mới.
Một vài đồ sứ và đồ vật thủy tinh rơi võ cũng bị ném vào trong thùng rác.
Trong chớp mắt một đống kẹo đã bị chồn nhỏ ăn xong, lúc này mới biết là nó đói bụng nên mới tạo phản ở trong nhà.
Anh nghĩ về sau không thể để chồn nhỏ ở nhà một mình, vẫn nên mang theo cho an toàn.
Lại lấy ra vài quả dại hái được từ động mãng xà đưa cho nó ăn, sau đó Dương Bách Xuyên bắt đầu giáo dục Hương Hương giống như dạy trẻ con.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên thì thấy u Dương Ngọc Thanh gọi đến, Dương Bách Xuyên vội vàng bắt máy.
“Alo, cô giáo u Dương, cô đi du lịch về rồi?”
Lúc này, điện thoại truyền đến âm thanh xấu hổ thẹn thùng của u Dương Ngọc Thanh: “Ừm, về từ chiều nay, em… Em có bận gì không? Có thời gian đi một chuyến đến chỗ cô không? Nhạc Nhạc ồn ào đòi tìm em…”
Cô ấy còn chưa nói xong, trong điện thoại vang lên âm thanh của Nhạc Nhạc: “Ba Xuyên, con rất nhớ ba, ba có thể đến chơi với con hay không?”
“Có thể có thể có thể, ba đến ngay đây!”
Nếu là người khác hỏi anh, chưa chắc anh đã có thời gian, nhưng u Dương Ngọc Thanh là ngoại lệ, không có cũng phải có.
Cúp máy, thay một bộ quần áo sạch sẽ bước ra cửa.
Sau khi trở về phải dọn dẹp lại phòng khách bị Hương Hương làm loạn, còn chưa kịp thay quần áo.
Nhưng lần này Hương Hương sống chết không chịu bò xuống khỏi người Dương Bách Xuyên, nó bị Dương Bách Xuyên nhốt ở nhà làm cho sợ hãi.