Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 540




Anh cũng dặn dò Lưu Tích Kỳ, nếu công ty Vân Kỳ có vấn đề gì thì lập tức liên lạc với Lục Tuyết Hi.  

Sau mười giờ tối Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị rời đi, so với việc tu chân, Dương Bách Xuyên nhìn ra được, Lưu Tích Kỳ vẫn thích thương nghiệp như trước.  

Đối với việc này Dương Bách Xuyên có thể hiểu được anh ta, dù sao truyền thụ tu chân cho anh ta cũng chỉ hy vọng anh ta có thể tự bảo vệ mình, giới kinh doanh đồng nghĩa cũng có bóng dáng võ cổ giả, không chừng một ngày nào đó sẽ đụng phải người ta, cho nên để cho Lưu Tích Kỳ tu luyện là điều rất cần thiết.  

Buổi tối sau khi mọi người nghỉ ngơi, Độc Cô Vô Tình lại tìm đến phòng của Dương Bách Xuyên.  

Sau khi mở cửa, cô không vào cửa, đứng ở cửa nói: “Tiên sinh, ngài đi Yên Kinh mất bao lâu?”  

Dương Bách Xuyên cũng không chắc chắn đi bao lâu, chuyện của ngày mai cũng không thể nói chính xác được, nhưng anh hiểu được ý nghĩ của Độc Cô Vô Tình, cô là sợ Dương Bách Xuyên đi quá lâu, độc khí trong cơ thể sẽ tái phát.  

Mặc dù hiện tại thông qua quá trình châm cứu của Dương Bách Xuyên có thể áp chế được trong năm ngày, nhưng cũng không phải quá dài.  

“Như vậy đi, ngày mai cô và tôi cùng đi Yên Kinh, nếu thời gian dài tôi có thể tùy thời châm cứu cho cô.”  

“Cảm ơn tiên sinh.” Độc Cô Vô Tình mừng rỡ, cô tới tìm Dương Bách Xuyên chính là vì câu trả lời này.  

......  

Sáng sớm hôm sau Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình ngồi máy bay đi tới Yên Kinh, buổi chiều còn phải đi tham gia buổi tiệc mừng thọ của ông nội Triệu Nam.  

Mười giờ sáng hai người xuống máy bay, đến Yên Kinh, trước khi lên máy bay Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Vương Mộ Sinh, sau khi xuống máy bay, anh sẽ đi chào hỏi nhà họ Vương trước.  

Thật sự mà nói, anh và một nhà Vương Mộ Sinh vẫn nên gần gũi hơn, dù sao Vương Mộ Sinh là chiến hữu sinh tử của ba anh.  

Bên ngoài sân bay Dương Bách Xuyên từ xa đã nhìn thấy một tấm bảng ghi tên mình, đi qua nhìn, lại là con trai của Vương Mộ Sinh, Vương Tông Nhân đến đón.  

“Anh Bách Xuyên ~” Vương Tông Nhân từ xa lại chào hỏi.  

“Tông Nhân, không phải cậu nên đi học sao, sao lại đến đón tôi?” Dương Bách Xuyên cười chào hỏi cậu ta, Vương Tông Nhân cùng tuổi với em gái Dương San San, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, dễ tiếp xúc, hơn nữa lần trước sau khi cứu cậu ta, cậu nhóc này đối xử với anh cũng không tệ.  

Nghe ra được vừa rồi cậu ta gọi một tiếng là anh Bách Xuyên rất chân thành.  

“Ha ha, trong nhà đã sắp xếp cho tôi một công việc tốt, về nhà trước đi, chúng ta về nhà rồi nói sau.”  

“Được, đúng rồi, vị này là Độc Cô Vô Tình, cậu gọi là chị gái đi!” Dương Bách Xuyên giới thiệu Độc Cô Vô Tình cho Vương Tông Nhân.  

“Chị Độc Cô~”  

“Xin chào~”  

Ba người khách sáo một phen, sau đó lên một chiếc xe quân sự của Vương Tông Nhân, đi thẳng tới nhà họ Vương.

Ở trên xe, Vương Tông Nhân vừa lái xe vừa nói chuyện với Dương Bách Xuyên.