Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 538




Ba người đều biết bọn họ như thế nào, sau này có thể có thành tựu hay không toàn bộ đều phải nhờ vào Dương Bách Xuyên, cho nên mọi chuyện đều phải theo sát bước chân của Dương Bách Xuyên.  

Tuy rằng ba người không hiểu Vân Môn là cái gì, thế nhưng có một điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là Dương Bách Xuyên cũng đưa em gái ruột Dương San San của mình vào Vân Môn, cho nên ba người Kiều Phúc cho rằng Vân Môn chắc chắn là một tổ chức quan trọng của Dương Bách Xuyên.  

Trước đó, ở trong sảnh chính, tất cả mọi người đều gia nhập Vân Môn, duy chỉ có ba người bọn họ là Dương Bách Xuyên nói gì khiến cho Kiều Phúc rất sốt ruột.  

“Xin chủ nhân cho chúng tôi gia nhập Vân Môn, giúp đỡ cho chủ nhân.” Nhóc dễ thương Ngô Mặc Thu cũng nói theo.  

Dương Bách Xuyên nhìn ba người, dở khóc dở cười nói: “Mấy người đứng lên đi, tuy rằng tôi không nói, thế nhưng trong lòng đã sớm coi các người trở thành một phần tử của Vân Môn, vẫn là câu nói kia ba người tạm thời che dấu âm thầm không cần ra mặt, làm một hậu phương bảo vệ an toàn của biệt thự và Vân Môn.  

Ba người các ngươi là quỷ tu, không giống tu chân giả, như vậy đi, sau này ba người chính là hộ pháp bí mật bảo vệ Vân Môn, trọng trách bảo vệ Vân Môn sẽ giao cho ba người.”  

Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, ba người Kiều Phúc mới vui mừng đứng dậy.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên nhìn về phía Ngô Mặc Hạ lại cứng mặt nói: “Sau này nhớ kỹ tôi là người bảo vệ cho mấy người, mọi người đều là người quan trọng đối với tôi, Mặc Hạ, em tự tiện chạy về đây là không nên, nhớ kỹ không có lần sau.  

Còn có Kiều Phúc, cậu cũng vậy, sau này cậu cũng phải biết phải phân rõ nặng nhẹ, đối với ba người mấy người tôi nói lại một lần nữa, vẫn là câu nói kia, tôi sẽ coi mọi người trở thành người của mình, tương lai sẽ không phụ lòng ba người.”  

Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ nghe được Dương Bách Xuyên không nhẹ không nặng nói, cả người run rẩy, hai người biết lần này thật sự quá nông nổi, không nên bỏ mặc người mà chủ nhân muốn bảo vệ lại tự tiện trở về, ngẫm lại nếu mẹ Lâm Hoan xảy ra chuyện gì...  

Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc đều run rẩy đến mất hồn, đến lúc đó khó thoát khỏi trách nhiệm.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phất tay nói: “Mặc Hạ trở về đi, chờ ba Lâm Hoan về nhà, nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, đến lúc đó sẽ trở về.”  

“Vâng, Mặc Hạ sẽ trở về? Xin chủ nhân yên tâm, cam đoan sẽ không có lần sau.” Nói xong Ngô Mặc Hạ hóa thành một luồng hắc khí biến mất tại chỗ.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: “Sau này, Thu nhi, ngươi âm thầm đi theo em gái của anh là Dương San San bảo vệ em ấy, có thể làm được không?”   

“Tiên sinh yên tâm, Thu nhi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cô chủ.” Giọng nói cô bé kiên định nói, tuy rằng cô bé không có trí tuệ bình thường giống như Kiều Phúc và chị gái Ngô Mặc Hạ, nhưng tu vi lại tốt nhất trong ba người.  

“Ừm, cố gắng tu luyện thật tốt, anh tin tưởng Thu nhi có thể làm tốt, như vậy đi, sau này buổi tối trở về, cho phép em tu luyện trận nhãn tụ linh trong hầm rượu đấy.” Dương Bách Xuyên cho phép cô bé Ngô Mặc Thu khai phá hầm rượu để làm hầm rượu, bởi vì cô bé sẽ là phòng tuyến quan trọng bảo vệ an toàn của em gái Dương San San, Dương Bách Xuyên cũng nên bỏ chút vốn liếng.  

Bản thân hầm rượu đã đầy đủ linh khí, mà trong mắt Trận Pháp Tụ Linh lại có thể tích lũy được linh khí gấp mười lần linh khí bên ngoài, cũng là điều mà Dương Bách Xuyên chuẩn bị giữ lại mình cho mình sử dụng khi đột phá Trúc Cơ kỳ, nhưng vì an toàn của em gái Dương San San, anh có thể chia sẻ linh khí trận nhãn của Trận Pháp Tụ Linh.  

Đối với quỷ tu giả, trước mắt Dương Bách Xuyên còn không có tìm được bất cứ phương pháp đan dược nào có thể tăng tu vi các cô, chỉ có linh khí của nơi này mới có hiệu quả đối với bọn họ.  

Kiều Phúc hơi căng thẳng, bởi vì anh ta tự tiện triệu hồi Ngô Mặc Hạ trở về làm cho chủ nhân mất hứng, cho nên đứng ở một bên nơm nớp lo sợ không dám nói chuyện.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên nhìn ra Kiều Phúc đang thấp thỏm nhưng cố ý không để ý tới anh ta, làm sai thì cần phải răn đe, nếu không còn có lần sau, nói không chừng lần đó sẽ xảy ra phiền phức lớn.