Suốt hai ngày, ba người phụ nữ mua đống quần áo nhiều như núi, Độc Cô Vô Tình lại một tay mua ba chiếc xe, một chiếc xe thể thao, một chiếc việt dã, một chiếc để bàn bạc không việc, nói là thuận tiện đi lại.
Vốn Dương Bách Xuyên muốn cho tiền, nhưng Độc Cô người ta không thiếu tiền.
Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước Độc Cô Vô Tình không chớp mặt bỏ ra tám triệu đấu giá đan Trú Nhan.
Tóm lại mấy ngày nay, Dương Bách Xuyên sống rất phóng khoáng, mấy người phụ nữ Khưu Vân nấu một đống đồ ăn ngon, được mọi người tán thành.
Lục Vũ Thư là tu chân giả được Dương Bách Xuyên bày mưu tính kế phụ trách dạy Khưu Vân tu chân.
Về phần Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp truyền thụ công pháp tu chân cho cô, dù sao cũng có Lục Vũ Thư là cao thủ cảnh giới Kim Đan kỳ, dư sức giáo truyền hai Luyện Khí kỳ nhập môn.
Trên thực tế Dương Bách Xuyên vẫn đánh giá thấp chị em Lục Vũ Thư, Lục Tuyết Hi ở Sơn Hải Giới là cung chủ Phù Chú cung, dạy đệ tử rất tốt.
Trong hai ngày ngắn ngủi, dưới sự dạy dỗ của chị em nhà họ Lục, Khưu Vân đã thành công đạt Luyện Khí kỳ tầng một, sau đó Dương Bách Xuyên mở mật thất dưới lòng đất cho chị em nhà họ Lục và Khưu Vân, để cho các cô vào mật thất dưới lòng đất bế quan tu luyện, đương nhiên không thể đi vào hầm rượu.
Mật thật dưới lòng đất của biệt thự là nơi linh khí nồng đậm nhất, giúp tu luyện rất nhiều.
Hai ngày nay Dương Bách Xuyên cũng thử đột phá cửa ải Luyện Khí kỳ tầng năm, nhưng lại không được gì, với tình huống này, Dương Bách Xuyên khiêm tốn hỏi chị em nhà họ Lục.
Đáp án Lục Tuyết Hi đưa ra là cảnh giới không đủ, cũng là thiếu chút cảm ngộ, không cần gấp gáp đột phá, trước tiên cảm ngộ đột phá cảnh giới một chút cũng không muộn.
Vậy nên Dương Bách Xuyên cũng không cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên thôi.
Ngày thứ ba, Lâm Hoan chuẩn bị về nhà với mẹ, sau đó chính thức đến công ty Vân Kỳ làm việc.
Sau khi lái xe đưa Lâm Hoan về nhà, trên đường trở về, Dương Bách Xuyên nhận điện thoại của Lưu Tích Kỳ, bảo anh lập tức đến công ty, cũng không nói chuyện gì, chỉ bảo anh nhanh đến công ty.
Vốn Dương Bách Xuyên muốn đi công ty đấu giá, nhận được điện thoại của Lưu Tích Kỳ cũng chỉ có thể đến công ty Vân Kỳ xem trước.
Sau khi đến công ty lập tức đến văn phòng của Lưu Tích Kỳ.
Lưu Tích Kỳ thấy Dương Bách Xuyên, nói: “Thằng nhóc cậu có thể thường xuyên đến xem hay không, sản phẩm thứ hai của công ty sắp ra mắt, ngươi cũng không quan tâm chút nào à?”
Lưu Tích Kỳ vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên đã bắt đầu oán giận.
“Tổng giám đốc Lưu bớt giận, không phải do tôi bận sao? Hơn nữa những chuyện này tôi có ở đây hay không cũng giống nhau. Tìm tôi có chuyện gì? Trong điện thoại cũng không nói, thần thần bí bí.” Dương Bách Xuyên cười ha ha hỏi.
“Chiều nay tôi về quê, tìm cậu là để mấy ngày nay cậu quản công ty.” Lưu Tích Kỳ nói thẳng.
“Sao phải vội như thế?”
“San San của ông lớn cậu còn một tuần nữa là khai giảng, không phải tôi nói đi đón cô bé trước sao… Ừm, chủ yếu là tôi về nhà gặp ba mẹ tôi, thuận đường đón San san trở lại.”