"Đúng vậy. Đó là trận pháp không gian, có năng lượng không gian mạnh mẽ, nếu không có tu vi Kim Đan kỳ thì cho dù tiến vào lối đi cũng bị năng lượng không gian mạnh mẽ xé toạc thân thể." Lần này là giọng nói the thé của cô chị Lục Tuyết Hi.
Thật sự là Dương Bách Xuyên không quen nổi phương thức nói chuyện đổi qua đổi lại trên cùng một cơ thể của hai chị em nhà này. Phân biệt bọn họ qua giọng nói là cách tốt nhất.
"Theo lời hai người nói thì tôi muốn đi Sơn Hải Giới chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Linh khí trời đất trên trái đất loãng đến mức không đủ để tu luyện lâu dài, muốn lên Kim Đan kỳ thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào.
Ngay cả chị em hai người cũng vậy, tuy các cô có cảnh giới Kim Đan kỳ, không cần cảm ngộ thiên đạo, chỉ cần có đủ linh khí là có thể trực tiếp hấp thu, tu luyện đến Kim Đan kỳ. Nhưng trái đất hiện giờ, tức là Sơn Hải Ngoại Giới hay thế giới Cửu Châu theo cách gọi của các cô không có nhiều linh khí."
Dương Bách Xuyên nhìn cô gái và nói.
Lúc này Lục Vũ Thư lên tiếng: "Chủ nhân không cần lo lắng, chúng tôi có linh thạch..."
"Con khốn kia, mày lắm mồm quá đấy." Cô chị Lục Tuyết Hi lập tức ngắt lời em gái. Hiện tại trên người bọn họ chẳng có mấy viên linh thạch, còn phải tăng tu vi nữa. Vậy mà con em khốn khiếp này quá ngây ngơ, lại đi nói ra chuyện này. Chẳng may chủ nhân tịch thu thì tu vi của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí kỳ tầng ba.
Lòng lo lắng chuyện gì, chuyện đó sẽ xảy ra.
Phản ứng của Dương Bách Xuyên nằm ngoài tưởng tượng của Lục Tuyết Hi.
"Hì hì, các cô còn có linh thạch kia à, có phải ở trong hộp ngọc kia không?" Dương Bách Xuyên mừng rơn. Trong hai chị em, cô em Lục Vũ Thư đúng là ruột để ngoài da, nói ra chuyện có mấy viên linh thạch. Cô chị Lục Tuyết Hi là người thông minh, lập tức chặn lời cô em gái ngu ngốc, nhưng vẫn bị Dương Bách Xuyên phát hiện.
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đi đến nhặt hộp ngọc rơi cạnh tế đàn.
Lục Tuyết Hi cuống lên. Thấy Dương Bách Xuyên đi đến chỗ hộp ngọc, cô ta lập tức ôm hộp ngọc vào lòng.
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn cô ta, lạnh lùng ra lệnh: "Đưa đây!"
Người khống chế cơ thể là cô chị Lục Tuyết Hi. Cô ta mặt nhăn mày nhó ôm hộp ngọc chặt hơn, vẻ mặt cầu xin.
"Tôi đếm đến ba, đưa hộp ngọc cho tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Dương Bách Xuyên lười biếng nói xong, bắt đầu ngân giọng đếm: "Một, ba."
"Ngài ăn gian?" Lục Tuyết Hi tức nổ phổi. Dương Bách Xuyên không đếm hai, rõ ràng là không cho cô ta cơ hội cân nhắc.
"Ăn gian thì sao nào? Nói trắng ra thì chị em các cô là nô lệ của tôi. Ngay cả người cũng là của tôi, huống chi là tài sản? Có đưa không? Không đưa thì ông đây lại khiến thần hồn của cô chịu hành hình lần nữa nhá!"
Dương Bách Xuyên không có thiện cảm với Lục Tuyết Hi, trắng trợn đe dọa cô ta.
"Ngài..." Lục Tuyết Hi bị Dương Bách Xuyên chọc giận run người, nhưng thật sự không dám cãi lại, bởi vì cô ta tin rằng Dương Bách Xuyên sẽ trừng phạt thần hồn của mình không chút do dự.
Lúc này, cô em Lục Vũ Thư lí nhí cất lời: "Chị ơi, hay là chị đưa cho chủ nhân đi!" Cô ấy rất sợ Dương Bách Xuyên lại tấn công thần hồn của chị mình.
"Mày... mày im đi!" Nghe em gái nói vậy, Lục Tuyết Hi giận đến mức thần hồn muốn nhảy ra. Đương nhiên thần hồn rời khỏi cơ thể em gái sẽ rất nguy hiểm, cô ta không dám mạo hiểm.
Dương Bách Xuyên thầm cười sặc sụa trong lòng, anh có thể cảm nhận được Lục Tuyết Hi cực kỳ bất lực với em gái mình.
Cuối cùng Lục Tuyết Hi cắn răng đưa hộp ngọc trong tay cho Dương Bách Xuyên dưới ánh mắt tràn đầy uy hiếp của anh.