Trong lúc Dương Bách Xuyên vẫn còn đang ngây người, Liễu Linh Linh đã sải bước đi đến phòng tắm, nào phải bộ dáng đau chân?
Lúc này anh mới nhận ra cô nàng thần kinh này cố tình trêu mình. Anh tức tối nói với Liễu Linh Linh: "Đồ thần kinh, cậu diễn sâu quá rồi đấy! Coi chừng tôi làm luôn, cậu có tin không?"
Liễu Linh Linh đã mở cửa phòng tắm, ngoảnh đầu nở nụ cười quyến rũ, đồng thời ngoắc một ngón tay, tinh nghịch nói: "Ngài đến tắm cùng thiếp đi!"
Dương Bách Xuyên biết rõ Liễu Linh Linh cố ý trêu mình, nhưng anh thật sự không dám. Thấy cô ngoắc ngón tay tràn đầy quyến rũ, anh vội vàng dời mắt không dám nhìn cô nàng thần kinh này nữa vì sợ mình không kiềm chế được.
"Ha ha ha..."
Sau lưng vang lên từng tràng cười đắc ý của Liễu Linh Linh: "Tôi biết ngay là cậu không dám mà. Hì hì, bà đây trêu cậu thì sao nào..."
Nói xong cô đóng cửa phòng tắm cái rầm.
Bỏ lại Dương Bách Xuyên nhìn phòng tắm với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung dữ.
Dương Bách Xuyên giận nghiến răng vì bị Liễu Linh Linh trêu chọc, nhưng chẳng làm gì được cô nàng thần kinh này.
Thính lực của anh vượt xa người thường. Đối với anh mà nói, lúc này nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm chính là một loại giày vò, trong đầu bất giác tưởng tượng ra hình ảnh không hợp với thiếu nhi.
Dương Bách Xuyên bèn bật tivi để dời sự chú ý, nhưng khổ nỗi trên tivi đang chiếu một bộ phim cung đình đang hot, phi tử đang hầu hạ hoàng thượng thị tẩm.
Lần này Dương Bách Xuyên suýt hộc máu.
Anh vội vàng tắt tivi, dứt khoát ngồi trên sofa tĩnh tọa.
Anh hít sâu một hơi, cố loại bỏ tạp niệm. Song anh đã xem nhẹ d*c vọng trong lòng, không thể nào tĩnh tâm được.
Nhưng tu chân cũng là tu tâm, anh biết d*c vọng càng mạnh thì càng phải vượt qua, nếu không sau này sẽ tạo thành tâm ma. Ngược lại, nếu có thể kiềm chế thì cực kỳ có lợi cho tu hành.
Đây là lúc khảo nghiệm ý chí, may mà ý chí của Dương Bách Xuyên không tệ.
Anh thầm niệm khẩu quyết công pháp trong lòng, bắt đầu vận chuyển công pháp hết lần này đến lần khác, trong lúc bất tri bất giác đã dẹp yên tạp niệm trong lòng, tiến vào trạng thái nhập định.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói của Liễu Linh Linh vang lên bên tai: "Này, Dương Bách Xuyên, sao cậu lại học người ta tĩnh tọa nhập định thế? Tuổi còn trẻ không học cho giỏi mà lại ảo tưởng mấy thứ này? Cậu muốn thành tiên hả? Ha ha!"
Dương Bách Xuyên bị Liễu Linh Linh đánh thức, bèn mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy Liễu Linh Linh, tâm cảnh mà anh khó khăn lắm mới dẹp yên được lại bắt đầu bùng cháy.
Lúc này mái tóc của Liễu Linh Linh ướt nhẹp, trên người quấn một chiếc khăn tắm ngang ngực, để lộ cặp đùi trắng nõn cực kỳ hấp dẫn.
Đương nhiên là còn hai cánh tay trần. Liễu Linh Linh khoanh tay, cười khúc khích nói với Dương Bách Xuyên.
Cô chỉ nói đùa thôi, nhưng lại nói trúng điểm quan trọng. Nói ra sẽ chẳng ai tin, nhưng thật sự là Dương Bách Xuyên đang ngồi tĩnh tọa nhập định tu luyện, tức là tu tiên thật đó!
Thấy cô nàng thần kinh Liễu Linh Linh gần như ghé sát mặt lại gần, Dương Bách Xuyên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lửa nóng bùng lên.
Giờ khắc này anh không đè ép được nữa, tu chân gì đó đã bị Liễu Linh Linh trêu chọc ném lên chín tầng mây.
Ánh mắt anh rực lửa đảo quanh người cô. Chết ở chỗ Liễu Linh Linh thấy dáng vẻ này háo sắc của Dương Bách Xuyên, cô còn nhóm thêm một mồi lửa, buông lời trêu chọc: "Nhìn cái gì? Nhìn ánh mắt mê gái của cậu kìa, nhưng cậu có dám làm gì bà đây đâu, nhìn cũng vô ích thôi. Ha ha!"