Giờ phút này khi Dương Bách Xuyên xuất hiện giết người cứu người, cuối cùng nội tâm cô cũng không áp chế được tình cảm, nhào lên người chị gái khóc rống.
“Chị, chị thế nào rồi?” Cứ một câu hỏi là nước mắt lại chảy ra.
“Chị... Không sao đâu.” Khưu Vũ cười an ủi cô em gái mình, hai chị em đi được đến hôm nay đều phải nương tựa lẫn nhau, đều là chỗ dựa của đối phương.
Cô ấy có thể kiên trì nghiêm hình tra tấn mười ngày, may mà có tố chất thân thể của người tập võ tốt, hơn nữa còn là sát thủ đã trải qua luyện tập cùng với ý chí cũng đã được huấn luyện qua, mới có thể chịu đựng được đến bây giờ.
Sau khi an ủi em gái, Khưu Vũ suy yếu nói: “Đừng khóc, trước tiên cảm ơn ân nhân rồi nói sau.”
Cuối cùng Khưu Vân cũng phản ứng lại, cảm ơn Dương Bách Xuyên: “Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp, Khưu Vân vô cùng cảm kích.”
Ở trong mắt chị em các cô, Dương Bách Xuyên có thể dễ dàng chém giết bốn gã canh gác, trong đó người đàn ông trung niên kia còn là Ám Kình tầng năm, nhân vật có khả năng như này chính là cao nhân tiền bối.
Nếu mà nói về sát thủ ám sát, với thủ đoạn của chị em các cô cũng có thể giế t chết Ám Kình tầng năm, thậm chí là võ cổ giả tầng sáu, nhưng cũng chỉ là ám sát mà thôi, nếu như phải đánh chính diện, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.
Mà thanh niên này lại có thể đột nhiên xuất hiện chém chết bốn gã võ cổ giả Ám Kình, với thực lực này chỉ sợ là cường giả Ám Kình cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Dương Bách Xuyên nghe được lời cảm ơn, dừng tay nói: “Không cần cảm ơn, cứu các cô chỉ là thuận tay mà làm.”
Vừa dứt lời, chị gái Khưu Vũ ho ra một ngụm máu trong ngực Khưu Vân, sắc mặt tái nhợt đỏ bừng, một lát sau trong mắt cô lại sáng ngời vài phần, sắc mặt cũng có hơi hồng nhuận.
Nhìn Dương Bách Xuyên hỏi: “Xin hỏi tiền bối có thù oán gì với tổ chức Xương Hoa sao?”
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, trong lòng nói: “Cô đang nói đùa sao? Không có thù, thì tôi chạy đến đây giết người để làm gì.”
Nghĩ thì vậy, nhưng anh vẫn gật đầu thừa nhận.
Mà ánh mắt Khưu Vũ lại sáng lên, lập tức lại nói với Dương Bách Xuyên: “Nhìn ra được tiền bối là cao nhân, người chết Khưu Vũ muốn khẩn cầu tiền bối có thể cứu em gái của tôi ra ngoài, nếu trên đời này có địa phủ để ẩn núp, sau khi chết Khưu Vũ chắc chắn sẽ cầu phúc cho tiền bối.”
Trong lúc nói chuyện, trong đôi mắt Khưu Vũ tràn đầy cầu xin và chờ đợi.
Tuy rằng từ xưa nay Dương Bách Xuyên không quen biết với chị em nhà họ Khưu, nhưng đối mặt với thỉnh cầu của một người sắp chết anh thật sự là không có cách nào từ chối được, ở trong linh thức Dương Bách Xuyên đã sớm phát hiện Khưu Vũ sinh cơ tận tán, cho dù anh có dùng chân khí và đan Bồi Nguyên cứu người cũng không thể cứu vãn, cho nên không nên lãng phí chân khí.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Khưu Vũ, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Được, chỉ cần tôi có thể đi ra ngoài, chắc chắn sẽ cứu cô ấy.”
“... Đa tạ tiền bối.” Dường như Khưu Vũ đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để cảm ơn, ngay lập tức nhìn về phía em gái Khưu Vân nói: “Em gái nếu hôm nay có thể đi theo tiền bối ra ngoài, ngày sau liền đi theo bên cạnh tiền bối làm trâu làm ngựa báo đáp, cũng đừng làm sát thủ nữa, chị em mình sinh ra số phận đã không tốt, tiến vào tổ chức sát thủ, tạo ra không ít nghiệt, về sau phải làm nhiều việc thiện.
Chị nhớ khi còn bé ba đã làm một bài thơ cho mẹ, ông thường xuyên luyện chữ bút lông viết bài thơ chỉ có hai câu, hiện tại chị nhớ tới, còn chưa nói cho em, sau này em phải nhớ kỹ để có thể thanh minh đi mộ đọc lại cho ba mẹ nghe... Tình yêu ở Cửu U biến hóa như nước chảy, tình yêu là hoa bỉ ngạn cuối bờ bên kia!!!”