Thân là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên chí tôn, anh cần tranh giành một phen, không muốn Tu Chân giả bị một tổ chức sát thủ cổ võ chèn ép.
Vì vậy tối nay Dương Bách Xuyên cho phép mình nghỉ ngơi một hôm, bắt đầu từ ngày mai trở đi anh sẽ đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt.
Chắc chắn con đường này đầy chông gai nhưng sẽ tràn ngập nhiệt huyết.
...
Ngày hôm sau anh ngủ thẳng tới khi tự tỉnh dậy, tinh thần cực kỳ no đủ, sau khi vào toilet rửa mặt đi xuống lầu thì phát hiện Độc Cô Vô Tình đã chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, đang chờ anh ăn cùng.
Ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên ra ngoài, anh không dẫn Độc Cô Vô Tình theo, dặn cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Với tính tình của Độc Cô Vô Tình, đối phương sẽ không hỏi nhiều.
Trước khi đi, Dương Bách Xuyên cũng xuống mật thất dặn ba người Kiều Phúc, anh muốn ra ngoài vài ngày, giao biệt thự và hai linh thú lại cho bọn họ chăm sóc.
Xe chạy khỏi biệt thự Lê Sơn, Dương Bách Xuyên dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Mộ Sinh.
Muốn đi diệt trừ phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa, đầu tiên phải biết hang ổ người ta nằm ở đâu.
Vương Mộ Sinh có thể cung cấp manh mối cho anh, bởi vì trước đó đắc tội nhà họ Mã ở Tây Bắc, Vương Mộ Sinh làm chỗ dựa cho anh, còn bảo sẽ đến đó chào hỏi, trong giọng nói còn xen lẫn vài tia khinh thường. Chuyện này làm cho Dương Bách Xuyên tin tưởng, chắc chắn Vương Mộ Sinh biết rõ phân khu Tây Bắc của Xương Hoa nằm ở chỗ nào.
Nhà họ Vương là người của quân đội Hoa Hạ, Dương Bách Xuyên tin quốc gia sẽ có quản giáo với những tổ chức này.
Điện thoại kêu ba tiếng, tiếng cười phóng khoáng của Vương Mộ Sinh vang lên: "Cháu trai, sao lại gọi điện cho chú thế? Khi nào cháu đến Yên Kinh đấy?”
Dương Bách Xuyên hơi lúng túng ậm ừ, hiện tại anh chưa có ý định đến Yên Kinh, hàn huyên mấy câu chuyện này thì đi thẳng vào vấn đề: “Chú Vương, chú biết phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa nằm ở đâu không?”
Ở đầu dây bên kia, Vương Mộ Sinh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì giật cả mình, lập tức nghiêm túc hỏi: "Nhóc Xuyên, cháu đắc tội người của Xương Hoa à?"
"Không có đâu ạ, cháu được nghe về Xương Hoa nên hỏi chú thử thôi." Dương Bách Xuyên trả lời lấp lửng.
Vương Mộ Sinh trầm giọng đáp: "Nếu là vậy thì cháu hỏi đúng người rồi, nhưng chú nhắc nhở cháu đừng gây xung đột chính diện với tổ chức Xương Hoa đấy. Đây là một tổ chức sát thủ được thành lập bởi võ cổ giả, thế lực của nó trải rộng toàn cầu. Nghe đồn những người thành lập tổ chức Xương Hoa cũng là người Trung Quốc, bắt nguồn từ thời dân quốc, cuối nhà Thanh."
"Nhưng không ai biết rằng cụ thể hơn, tổ chức Xương Hoa ở Trung Quốc chúng ta có bốn chi nhánh lớn ở các hướng đông tây nam bắc, là cục nhọt tồn tại từ đó đến tận bây giờ. Tuy nhiên, vì đây là tổ chức sát thủ do một võ cổ giả sáng lập nên cũng không tiện nhúng tay, trước giờ chúng ta luôn giám sát chúng..."
Nghe Vương Mộ Sinh kể xong, Dương Bách Xuyên xem như đã hiểu, anh cũng rất e ngại các chi nhánh ở Trung Quốc của tổ chức Xương Hoa. Dù sao đó là tổ chức của võ cổ giả chứ chẳng phải tổ chức thông thường gì.
Khi nghe Vương Mộ Sinh ví tổ chức Xương Hoa như ung nhọt, chút nhân từ cuối cùng trong lòng Dương Bách Xuyên đã biến mất.
Anh nhanh chóng hỏi: "Vậy chú Vương có biết chi nhánh phía tây bắc của Xương Hoa nằm ở đâu không ạ?"
"Nhóc Xuyên, chú Vương xem cháu như con ruột, mặc dù chú biết cháu là võ cổ giả, nắm giữ nhiều thủ đoạn siêu phàm nhưng chú vẫn phải khuyên cháu đừng động chạm gì tới tổ chức Xương Hoa. Tổ chức này quá hùng mạnh, chúng ta mà không nắm chắc một trăm phần trăm thì không thể ra tay." Vương Mộ Sinh chân thành khuyên nhủ.