Liễu Linh Linh đi giày cao gót đi không nhanh, nhưng thấy cô hứng thú vui vẻ, đi gần một giờ, leo lên một ngọn núi nhỏ, có một đài ngắm cảnh.
Cô vội vàng đi qua ngồi xuống, cởi giày ra, nói: “Bà đây mệt sắp chết rồi, đã rất lâu rồi không leo núi, rất mệt nhưng cũng rất thoải mái, ha ha ~”
Nói chuyện không tim không phổi làm cho Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, nói: “Đợi lát nữa tôi xem cậu xuống núi như thế nào ~”
“Không phải có người đàn ông như cậu ở đây rồi sao? Hì hì ~” Liễu Linh Linh nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn về phía biển mây giữa núi.
Sương mù mây mù quanh quẩn quay cuồng xung quanh các ngọn núi lớn của núi Phượng Hoàng, cảnh đẹp mê người.
Trong sách nói đứng cao nhìn xa, có thể làm cho tâm cảnh của con người trống trải, lời này không sai một chút nào.
Cho dù là Liễu Linh Linh hay Dương Bách Xuyên cũng bị cảnh đẹp của đỉnh núi quyến rũ, không ai nói gì, chỉ đứng yên nhìn biển mây xa xa.
Qua một lúc, đột nhiên Liễu Linh Linh mở miệng níu: “Tôi sắp phải đi du học nước ngoài ~”
Dương Bách Xuyên sửng số, đột nhiên cảm giác trong lòng không dễ chịu, cố gắng cười nói: “Chuyện tốt, đi đâu?”
“Nước Pháp, anh trai tôi cũng ở bên đó, sắp tốt nghiệp, cậu có dự định gì chưa?” Lúc này Liễu Linh Linh đột nhiên lại yên lặng.
Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Tìm một công ty có tiếng đi làm, cho bà của tôi nhìn, bà vẫn luôn hy vọng tốt tốt nghiệp đại học có thể tìm được một công việc sáng đi tối về, ngồi văn phòng làm việc. Sau đó cố gắng kiếm tiền cưới một cô vợ xinh đẹp.”
“Phụt ~” Liễu Linh Linh bật cười: “Nhìn đống tiền đồ này của cậu, bây giờ đan Trú Nhan có thể mang đến cho cậu lãi suất mấy ngàn vạn trên một năm. Hơn nữa công ty mới đã thành lập, cũng coi như là người có tiền, còn tìm việc làm gì.”
“Cậu không hiểu, đây là tâm nguyện của bà tôi, tôi cần phải đi làm một lần cho bà nhìn xem. Còn về sau có đi làm tiếp hay không là chuyện sau này.” Dương Bách Xuyên nhìn cô nói.
Liễu Linh Linh chuyển ánh mắt về phía Dương Bách Xuyên, đột nhiên hỏi: “Dương Bách Xuyên, nếu tôi đi rồi, cậu có nhớ tôi hay không?”
Khi hỏi ra câu này, mặt của Liễu Linh Linh đỏ bừng, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao lại nói những lời này.
“Có lẽ… Tên trứng thối này đã xông vào lòng mình từ cái đêm cậu ta cứu mình?” Liễu Linh Linh nghĩ thầm trong lòng.
Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên đối với vấn đề này của Liễu Linh Linh. Không biết vì sao trong đầu anh hiện lên một bóng hình xinh đẹp đã cứu anh ở công viên sinh thái, hô hấp nhân tạo cho anh, cướp đi nụ hôn đầu của anh -- Triệu Nam.
Ngày đó nếu không phải Dương Bách Xuyên nhảy xuống nước cứu chó cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của bình Càn Khôn, cũng sẽ không có sự xuất hiện của sư phụ, sẽ không có bây giờ.
Con chó lông vàng được anh cứu ngày đó là của Triệu Nam.
Có thể nói cô ấy và con chó lông vàng của cô ấy đã khắc sâu trong đáy lòng của Dương Bách Xuyên.
Đối mặt với Liễu Linh Linh, nghe câu hỏi giống như vui đùa: Cậu có nhớ tôi hay không? Dương Bách Xuyên rất khó trả lời.
Nếu anh là một người đàn ông phong lưu, anh sẽ không do dự nói -- nhớ.
Nhưng anh không phải loại người như vậy, quan trọng hơn bây giờ anh là người tu chân, tất cả lời nói vi phạm bản tâm thật sự rất khó nói.
Đều là người trưởng thành hết rồi, Dương Bách Xuyên sao có thể không cảm nhận được tình cảm của Liễu Linh Linh với chính mình, còn chính anh thì sao? Đối với Liễu Linh Linh cũng có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
Nhưng cố tình lúc này trong đầu anh lại hiện lên một người phụ nữ khác, điều này làm cho Dương Bách Xuyên ngơ ngẩn sững sờ.