Về phần Dương Bách Xuyên, sau khi chạy vào phòng tắm, trong đầu anh toàn là hình ảnh vóc dáng bốc lửa của Độc Cô Vô Tình. Anh vội vàng tắm bằng nước lạnh.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc anh cũng bình tĩnh lại, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Anh đến bên cạnh Độc Cô Vô Tình rút châm cho cô, thế rồi ngọn lửa không dễ gì mới dập được lại bùng lên.
Anh run rẩy rút hết châm cho cô, sau đó thuận miệng nói: "Xong rồi đấy. Cô tìm một phòng ngủ cho khách mà nghỉ ngơi, ba giờ sáng rồi. Tôi không quấy rầy cô nữa. Chúc ngủ ngon."
Lần này Dương Bách Xuyên không nhìn Độc Cô Vô Tình nữa, nói xong liền chạy về phòng mình tĩnh tọa nhập định. Khó chịu quá! Anh phát hiện ra hình như mình giữ lại một yêu tinh như vậy ở trong nhà là một sai lầm.
Anh nghĩ ngày mai sẽ lập tức đi mua nhà. Tốt nhất là mua một căn biệt thự ba tầng, cho Độc Cô Vô Tình ở tầng một, mình ở tầng ba để tránh cho bản thân lúc nào cũng bồn chồn xao xuyến.
Mặt khác, anh cần phải luyện đan và nâng cao tu vi. Thật sự là tối nay người của tổ chức sát thủ làm anh cảm thấy áp lực như bị sỉ nhục.
...
Sáng ngày hôm sau, Dương Bách Xuyên tỉnh lại sau thời gian tĩnh tọa, chuẩn bị đi xem nhà.
Lúc ra khỏi phòng phủ, anh thoáng sửng sốt vì ngửi thấy mùi thức ăn.
Sau đó, anh nhìn thấy Độc Cô Vô Tình đeo tạp dề đi từ trong phòng bếp ra, tay bưng một đĩa đồ ăn. Độc Cô Vô Tình trông thấy Dương Bách Xuyên, da mặt giần giật: "Chào tiên sinh. Tôi thức dậy thấy trong tủ lạnh có thức ăn nên tự ý làm bữa sáng cho tiên sinh. Mời tiên sinh dùng bữa."
Dương Bách Xuyên biết rằng lẽ ra lúc này trên gương mặt Độc Cô Vô Tình nở nụ cười nhẹ, nhưng bởi vì khí độc còn sót lại khiến cho cơ mặt cô xơ cứng trong thời gian dài, cho nên không cười được. Triệu chứng này phải hồi phục từ từ.
Nhìn bát cháo trắng và một đĩa thức ăn trên bàn, Dương Bách Xuyên xúc động muốn khóc. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ nấu cơm cho anh đó!
Anh mỉm cười nói với Độc Cô Vô Tình: "Tôi đi đánh răng rửa mặt đã, cô ăn trước đi, không cần đợi tôi."
Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng tắm, đi đến bàn ăn thì thấy Độc Cô Vô Tình vẫn chưa động đũa, hình như đang chờ anh. Điều này tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác mình là hoàng đế. Anh cười khúc khích đi tới chào hỏi Độc Cô Vô Tình rồi bắt đầu ăn cơm.
Dương Bách Xuyên không ngờ tuýp người như Độc Cô Vô Tình lại biết nấu cơm. Anh nghĩ rằng một cô gái cổ điển như tranh vẽ thế này lẽ ra không chạm tay vào bất cứ việc gì mới phải.
Thế nhưng người ta chẳng những chạm vào, mà còn nấu ăn rất ngon. Dương Bách Xuyên thầm khen trong lòng.
Sau khi ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên cho Hầu Đậu Đậu và con chồn ăn mấy quả hồng thơm. Sau đó, anh bỏ lại chúng ở nhà như mọi khi, dẫn theo Độc Cô Vô Tình đi ra ngoài.
Hiện tại Độc Cô Vô Tình vô cùng cảm kích Dương Bách Xuyên. Một đêm qua đi, sang ngày thứ hai gương mặt và làn da của cô đã trở lại bình thường. Điều này đã chứng thực câu nói của Dương Bách Xuyên, anh thật sự có thể áp chế khí độc trong người cô, một lần châm cứu có thể bình thường ba ngày.
Đương nhiên bắt đầu từ tối nay, đến giờ Tý triệu chứng sẽ tái phát, nhưng Độc Cô Vô Tình vẫn rất hài lòng, vì vậy cô rất cảm kích Dương Bách Xuyên. Buổi sáng thức dậy cô làm bữa sáng cho anh, bây giờ ra ngoài thì đi theo bảo vệ anh. Tính cách cô cũng mạnh mẽ, không phải hạng người cơm đưa tận miệng áo tới tận tay, cứ phải làm gì đó thì cô mới yên tâm.
Còn Dương Bách Xuyên thì rất hài lòng về Độc Cô Vô Tình.
Anh vui vẻ dẫn cô đi ra ngoài. Hôm nay anh sẽ đi mua căn nhà có sân riêng.
Nhưng Dương Bách Xuyên không vui vẻ được bao lâu. Sau khi xuống lầu, anh trợn tròn mắt sững sờ.
Dương Bách Xuyên vừa mới ra khỏi thang máy thì chạm mặt Ninh Kha mặc đồng phục cảnh sát.