Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 396




“Không cần cảm ơn tôi, tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ cậu. Bây giờ tôi cứu giúp cậu, cũng coi như có thể danh ngôn chính thuận mở miệng. Giữa hai chúng ta không tồn tại ai thiếu ai, ích lợi ngang nhau.”  

Lời nói lúc này của Độc Cô Vô Tình có một chút dao động.  

Dương Bách Xuyên đã nghĩ được điều này, không có chuyện Độc Cô Vô Tình sẽ tìm anh mà không có lý do. Có thể ra tay cứu anh chắc chắn có việc muốn nhờ, trong lòng nghĩ: “Lúc này mời bình thường.”  

Sau đó hỏi: “Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Nếu tôi đoán không sai, đan Trú Nhan hôm nay xuất phát từ tay cậu đúng không, hoặc nói cách khác, là sư môn phía sau cậu đúng không?” Độc Cô Vô Tình hỏi.  

Dương Bách Xuyên biết ở trong mắt các thế lực võ cổ giả, chuyện này không có gì là bí ẩn cả, gật đầu thừa nhận, nói: “Đúng vậy, tôi cung cấp đan Trú Nhan cho hội đấu giá.”  

Anh nói hơi mơ hồ, không nói rõ ràng có phải là sư môn phía sau hay không, vẫn nên để lại một suy nghĩ sau lưng mình có một thế lực to lớn trong mắt các võ cổ giả cho an toàn.  

Độc Cô Vô Tình mở miệng lần thứ hai, vẫn chưa trả lời vấn đề của Dương Bách Xuyên, ngược lại nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Nhà cậu ở trong tiểu khu này đúng không?”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nói: “Đúng vậy.”  

“Vậy cậu có nên mời ân nhân cứu mạng này về nhà cậu ngồi không?” Độc Cô Vô Tình lại nói.  

“A ~ được, chỉ cần cô không sợ, đi theo tôi.” Dương Bách Xuyên nói xong, nhếch miệng cười, nhấc chân bước về phía trước dẫn đường.  

Độc Cô Vô Tình đi phía sau, bước chân nhẹ nhàng, đi theo phía sau anh.  

Đêm hôm khuya khoắt mang một người phụ nữ về nhà, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ kỳ trong lòng.  

......  

Sau khi về đến nhà, Dương Bách Xuyên tiếp đón Độc Cô Vô Tình, mời cô ngồi xuồng, sau khi rót cho cô một cốc trà, nhìn cô và hỏi: “Độc Cô tiểu thư, bây giờ cô có thể nói cô yêu cầu tôi làm gì không? Cô yên tâm, đêm nay cô cứu giúp tôi, tôi sẽ báo đáp phần ân tình này, chỉ cần tôi có thể làm được, chắc chắn không từ chối.”  

Lúc này Độc Cô Vô Tình không nói gì, chỉ nâng tay lên chậm rãi lột khăn che mặt ra.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy được chân dung của cô, nhưng cũng không nhịn được suýt chút nữa vứt bỏ cốc trà trong tay, nói thầm ở trong lòng: “Trời ạ ~”  

Anh từng tưởng tượng khuôn mặt khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt của Độc Cô Vô Tình, có lẽ lớn lên xấu mới che mặt, có lẽ lớn lên xinh đẹp tuyệt trần không muốn bại lộ dung nhan trước mặt người phàm tục.  

Nhưng không nghĩ đến sau khi cô bóc lớp khăn che mặt ra, cả hai suy đoán trong lòng đều không phải.  

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên thực sự bị dọa sợ, bởi vì cả khuôn mặt của cô là một khuôn mặt âm dương. Má trái là màu xanh lá, má phải là màu trắng, một màu trắng không bình thường, trắng giống như phấn trắng.  

Nhan sắc trái phải nửa này nửa nọ, vừa nhìn thấy thật sự bị dọa người.  

Nhưng nhìn từ ngũ quan, nếu không phải cô có khuôn mặt âm dương, chỉ với ngũ quan của Độc Cô Vô Tình, tuyệt đối là người đẹp bậc nhất, còn là loại sắc đẹp cổ điển đặc trưng của Hoa Hạ, đáng tiếc bị khuôn mặt Âm Dương hủy hoại hoàn toàn.