"Bốn mươi triệu."
"Năm mươi triệu."
Chưa đầy một phút ngắn ngủi mà giá đã đẩy lên chín mươi triệu.
Lúc này Mộ Dung Khinh Phong sốt ruột lắm rồi. Mặc dù biết là có chín viên, nhưng ở đây có quá nhiều người, anh ta không dám mạo hiểm, lỡ như không lấy được thì anh ta sẽ hối hận cả đời. Mộ Dung Khinh Phong hạ quyết tâm, lập tức hô: "Ba trăm triệu."
Lần này vô số người chửi thầm. Mẹ kiếp, anh chơi lớn như vậy sao?
Vừa mở miệng đã tăng hai trăm triệu!
Là hai trăm triệu chứ không phải hai triệu, thế mà anh ta nói nhẹ bẫng như hô hai trăm tệ vậy.
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Ngải Diệp lên tiếng: "Anh Mộ Dung ra giá ba trăm triệu, còn ai ra giá nữa không?"
Ngải Diệp hỏi hai lần, đến lần thứ ba cô ta đang định gõ búa thì đột nhiên một giọng nữ vang lên: "Năm trăm triệu!"
Rất bình thản, nhưng âm thanh qua micro vang khắp hội trường.
Dương Bách Xuyên mừng rơn, thầm nghĩ: "Toàn là đại gia. Một viên, mới chỉ một viên đan Trú Nhan thôi mà đã lên tới năm trăm triệu rồi. Thế này là muốn anh đây giàu lên nhanh chóng đây mà."
Anh ngoảnh đầu nhìn người hô năm trăm triệu, là một cô gái mặc đồ đen ngồi phía sau cách chỗ anh không xa. Cô vẫn đeo mạng che mặt, không nhìn rõ diện mạo.
"Tám trăm triệu!" Giọng nói của Mộ Dung Khinh Phong rất vững vàng, rất kiên định. Khi lên tiếng một lần nữa, anh ta dứt khoát tăng thêm ba trăm triệu.
Khiến rất nhiều người hít hơi lạnh.
Cái giá tám trăm triệu của Mộ Dung Khinh Phong khiến nhiều người khiếp sợ. Không phải những người ở đây không hét giá nữa, mà là ai cũng nhìn ra Mộ Dung Khinh Phong quyết tâm phải có được, cho nên không tranh với anh ta nữa.
Vả lại vẫn còn viên tiếp theo cơ mà!
Ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng im lặng. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng lại cảm thấy tiếp tục tranh giành với Mộ Dung Khinh Phong cũng chẳng có ý nghĩa gì, thôi thì nhường viên đan Trú Nhan thứ nhất cho Mộ Dung Khinh Phong vậy.
Cuối cùng, Mộ Dung Khinh Phong đã đấu giá được viên đan Trú Nhan thứ nhất như mong muốn. Anh ta biết rằng có lẽ trong mắt người ngoài, mình bị ấm đầu mới tốn tám trăm triệu để mua một viên đan Trú Nhan.
Nhưng Mộ Dung Khinh Phong biết rất đáng giá!
Bởi vì viên đan Trú Nhan này có thể chữa khỏi sẹo bỏng trên chân em giá, từ nay về sau em gái có thể mặc váy giống như những cô bé khác... Ngàn vàng khó mua được niềm vui, huống chi anh ta mua nổi. Anh ta thuộc thế gia võ cổ có truyền thừa lâu đời, của cải dồi dào, quả thật tám trăm triệu không nhằm nhò gì.
Viên đan Trú Nhan thứ hai bắt đầu đấu giá, người ra giá đầu tiên hô một trăm triệu.
Nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ một cô gái ngồi phía sau, chính là võ cổ giả Ám Kình tầng tám kia, thẳng thừng ra giá tám trăm triệu khiến mọi người chấn động.
Cuối cùng cô lấy được viên đan Trú Nhan thứ hai.
Bảy viên đan Trú Nhan tiếp theo tuy không lên tới giá tám trăm triệu, nhưng đều trên trăm triệu. Nhất là viên đan cuối cùng chốt giá bảy trăm tám mươi triệu, rơi vào tay một thương nhân giàu có phương nam.
Tổng giá giao dịch sau cùng của chín viên đan Trú Nhan lên tới năm tỷ hai trăm tám mươi triệu.