Lúc này toàn hội trường bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều cho rằng bỏng nặng thế này thì không thể khôi phục được.
Triệu Nam ngồi bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng hơi lo lắng, bởi vì gương mặt của cô gái trên sân khấu bị bỏng quá nghiêm trọng, e là đan Trú Nhan không thể khôi phục được.
Nhưng Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào, bởi vì anh biết rõ công hiệu của đan Trú Nhan. Đây là đan dược dùng cho người tu chân đó, sao lại không giải quyết được vấn đề của người bình thường kia chứ?
Trong mục công hiệu của đan Trú Nhan có một ghi chú: Có thể phục hồi mọi làn da bị sẹo do mọi nguyên nhân gây nên ở người tu chân.
Nó chuyên chữa trị cho người tu chân, huống chi là người bình thường.
Thấy Triệu Nam lo lắng, Dương Bách Xuyên cười nhẹ an ủi: "Đừng lo, em phải tin anh chứ, bảo Ngải Diệp bắt đầu đi!"
Nghe giọng nói tràn đầy tự tin của Dương Bách Xuyên, Triệu Nam cũng yên tâm hơn nhiều. Cô ấy gật đầu với Ngải Diệp trên sân khấu ra hiệu cho đối phương bắt đầu.
Ngải Diệp lấy ra một viên đan Trú Nhan đưa cho cô gái kia uống, sau đó tìm một chiếc khăn voan màu đỏ trùm lên đầu cô ta rồi để cho cô ta ngồi trên sân khấu, tiến hành thí nghiệm thuốc trước sự chứng kiến của mọi người.
Tiếp đó, Ngải Diệp cầm micro lên, mỉm cười cất lời: "Mời quý vị uống trà. Công hiệu của đan Trú Nhan giống như tuyên truyền, sau nửa tiếng sẽ thấy hiệu quả. Xin quý vị hãy kiên nhẫn chờ đợi nửa tiếng."
Ngải Diệp nói như vậy, mọi người đều thông cảm, nửa tiếng có là gì so với công hiệu thần kỳ của đan Trú Nhan. Đối với những người có khuyết điểm trên mặt hoặc là làn da trên người, họ đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, sao lại không đợi nổi nửa tiếng?
Rất nhiều người dưới sân khấu xì xào bàn tán. Nếu đan Trú Nhan thật sự có thể chữa khỏi bảy tám phần cho cô gái trên sân khấu, vậy thì lần này đến đây rất đáng giá.
Bất kể là võ cổ giả hay là người bình thường có tiền có quyền, những ai có mặt ngày hôm nay đều có chung một mục đích: đến vì công hiệu của đan Trú Nhan được tuyên truyền.
Lúc này trên sân khấu, Mộ Dung Khinh Phong siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay túa mồ hôi. Anh ta cực kỳ hi vọng đan Trú Nhan có công hiệu thần kỳ.
Bởi vì anh ta muốn chữa khỏi vết bỏng trên chân em gái, để cho em gái có thể mặc váy, nụ cười nở trên môi như những cô bé khác.
Sau khi lên cấp ba, em gái rất ít cười. Thật ra Mộ Dung Khinh Phong biết em gái mình buồn khổ vì đã biết làm đẹp nhưng lại không thể mặc các loại váy ngắn váy dài, dẫn đến tự ti.
Mặc dù em gái chưa bao giờ oán trách trước mặt Mộ Dung Khinh Phong, trái lại còn an ủi anh ta rằng "không sao đâu anh, hồi bé mình không hiểu chuyện, em không trách anh, mà em cũng không thích mặc váy...".
Mỗi khi nghe những lời này, Mộ Dung Khinh Phong càng áy náy hơn.
Khi Ngải Diệp mở một lọ sứ nhỏ lấy một viên đan Trú Nhan đưa cho cô Lý uống, Mộ Dung Khinh Phong ngửi thấy một mùi hương thấm ruột thấm gan, điều này khiến anh ta càng thêm tin tưởng.
Có lẽ đan Trú Nhan thật sự có công hiệu thần kỳ như tuyên truyền nhỉ?