Vì vậy Triệu Viễn Thành tự phụ cứ mặt nặng mày nhẹ với Dương Bách Xuyên. Đương nhiên nguyên nhân sâu xa vẫn là do ông ta là võ cổ giả Ám Kình tầng sáu. Số người đạt Ám Kình tầng sáu trong giới võ cổ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nên từ trước đến giờ Triệu Viễn Thành rất kiêu ngạo. Lại thêm ông ta là người thuộc bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh, từ khi ra đời đã có cảm giác ưu việt. Có thể nói là ông ta không coi ai ra gì.
Triệu Nam nghe ra chú hai Triệu Viễn Thành đang châm chọc Dương Bách Xuyên, tức thì sắc mặt trở nên khó coi. Nhưng cô ấy hơi sợ chú hai ngang ngược này. Tuy nhiên, Triệu Nam đã coi Dương Bách Xuyên là người đàn ông của mình, cho dù đắc tội chú hai thì cô ấy cũng phải lên tiếng.
"Chú hai, Dương Bách Xuyên là bạn trai của cháu, mong chú hãy coi anh ấy là người trong nhà." Tuy Triệu Nam không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra cô đang tức giận.
Lần này Triệu Viễn Thành hoàn toàn giận dữ. Trước nay nhà họ Triệu đặt nặng nam quyền, ngay cả truyền thừa võ cổ của gia tộc cũng chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, nói trắng ra là đàn bà con gái nhà họ Triệu không có địa vị gì trong gia đình.
Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám chống đối Triệu Viễn Thành.
Rầm! Ông ta đập bàn, chiếc bàn chia năm xẻ bảy.
"Chú ba, sao đứa con gái ngoan của chú chẳng hiểu quy củ gì thế? Xem ra ông cụ quá nuông chiều con bé. Lần này về Yên Kinh lập tức thực hiện hôn ước với nhà họ Diệp cho tôi. Lông bông ở bên ngoài càng ngày càng ngỗ nghịch..." Triệu Viễn Thành nổi trận lôi đình, trắng trợn quát mắng Triệu Nam, còn quở trách Triệu Viễn Hiền luôn.
Mà Triệu Nam cũng bướng bỉnh, bị chú hai mắng như thế, cô to gan lớn mật cãi lại: "Chú hai, cháu có về hay không, chú không cần quan tâm. Cháu ra ngoài là giao ước giữa cháu và ông nội, chứ không phải giao ước với chú."
"Cháu..." Triệu Viễn Hiền giận run người, còn muốn nói tiếp.
Lúc này ba của Triệu Nam là Triệu Viễn Hiền lên tiếng. Ông ấy "khụ khụ" vài tiếng rồi chậm rãi cất lời: "Anh hai nổi giận làm chi, Nam Nam vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, còn anh đã mấy chục tuổi rồi, cần gì phải so đo với một đứa trẻ?
Hơn nữa, Nam Nam và ông cụ đã giao ước nếu như con bé có thể cống hiến một tỉ cho gia tộc trong vòng một năm thì không cần làm dâu nhà họ Diệp. Bây giờ chưa tới thời hạn, cũng không cần vội."
Triệu Viễn Hiền là ba của Triệu Nam, coi cô con gái cưng Triệu Nam như hòn ngọc quý. Mặc dù quy định mà tổ tiên nhà họ Triệu đặt ra là trọng nam khinh nữ, nhưng Triệu Viễn Hiền không nghĩ như vậy. Ông ấy chỉ có một cô con gái cưng, không thể để cho cô ấy bị ấm ức.
Vả lại trong ba anh em nhà họ Triệu, bởi vì nội lực của Triệu Viễn Hiền yếu nhất nên mọi tài nguyên gia tộc đều đổ vào anh cả và anh hai, Triệu Viễn Hiền chỉ có thể ra ngoài kiếm tiền cho gia tộc, cung cấp tài nguyên cho người khác. Dưới quy tắc nắm đấm kẻ nào to thì kẻ đó lớn nhất, anh hai vẫn luôn không ưa ông ấy.
Lần này Triệu Viễn Hiền tới Cố Đô theo lệnh của ông cụ, mục đích là hỏi lai lịch của đan Trú Nhan. Đến nơi ông ấy mới biết đan Trú Nhan là của Dương Bách Xuyên. Ông ấy còn nghe Triệu Nam nói Dương Bách Xuyên cũng là võ cổ giả, và là bạn trai của con gái mình.
Hơn nữa, lần trước Triệu Vũ Linh trở về nói rằng Dương Bách Xuyên rất có thể là thần thoại Tiên Thiên, chuyện này khiến nhà họ Triệu đứng ngồi không yên, hôm nay đến đây là để làm rõ tình hình.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên Dương Bách Xuyên tuấn tú lịch sự. Nếu như chứng thực được đan Trú Nhan là của tông môn võ cổ giả nào đó thì chứng tỏ Dương Bách Xuyên rất có thể là đệ tử của tông môn lâu đời, hoàn toàn có tư cách trở thành con rể nhà họ Triệu. Đây là điều mà Triệu Viễn Hiền muốn thấy.