Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3514




Cộng thêm tình huống trước mắt và sự tồn tại của không gian Hắc Liên, Nguyên Vô Thường không nắm bắt được tung tích của ma linh, nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì điều này không tồn tại.  

Hắn đã có năng lực thủ đoạn thích hợp sử dụng trong hoàn cảnh của Vô Gian Cốc, chẳng khác nào trong Vô Gian Cốc xuất hiện một dị loại.  

Đối mặt với mấy sinh linh Vô Gian Cốc khiến mọi người hễ nhắc đến mặt liền biến sắc, tên họ Dương nào đó không có áp lực trong lòng.  

Bởi vì hắn đã tìm ra điểm đột phá.  

Lúc này hắn rút kiếm ra, thế như sét đánh nhắm thẳng đến ma linh cỏ hoa lan.  

Hắn muốn tiêu diệt ma linh trước khi bọn chúng hoàn toàn ngưng tụ ra thân ma sát.  

Chỉ khi giết chết những ma linh này, hắn và Nguyên Vô Thường mới có thể đi tiếp.  

Hiện tại hắn đã xác định đúng là mấy cô vợ đã vào Vô Gian Cốc, nhưng họ còn sống hay đã chết thì hắn không biết tình hình thế nào.  

Vì vậy, tên họ Dương nào đó lòng nóng như lửa đốt.  

Nguyên Vô Thường từng nói Vô Gian Cốc nhỏ hơn những nơi khác của Tu Chân Giới, hơn nữa sau khi sinh linh bên ngoài tiến vào Vô Gian Cốc thường bị nhốt ở ngoại vi Vô Gian Cốc, hoặc là chết ở ngoại vi...   

Dương Bách Xuyên không dám nghĩ đến trường hợp sau, từ đầu đến cuối trong lòng của hắn vẫn luôn ấp ủ niềm tin mấy cô vợ còn sống, dù thế nào cũng phải tìm được các nàng, sống phải thấy người chết phải thấy xác...

Sau khi kiếm ra, kiếm khí tựa cầu vồng xẻ rách bầu trời, phát ra ánh sáng màu trắng ngà lấp lánh chói mắt.  

Mà trong mắt Dương Bách Xuyên, ma linh cỏ hoa lan cách ba mươi mét đang không ngừng hấp thu lực ma sát hình như đã cảm nhận được uy lực kiếm khí của Dương Bách Xuyên, một giây sau từng chiếc lá đột nhiên phát sáng.  

Sau đó đón gió biến to, từng chiếc lá giống như từng thanh đao lớn phá vỡ thiên không, đỡ một kiếm của Dương Bách Xuyên.  

Thoáng cái ma linh vốn nhỏ như cây hoa lan kia đã cao hơn trăm trượng, che khuất bầu trời...  

Ầm!  

Chỉ trong nháy mắt, một kiếm của Dương Bách Xuyên đã bị lá cây do ma linh cỏ hoa lan biến to gấp nghìn lần hóa giải. Trong tiếng ầm ầm, kiếm khí của hắn tan biến sạch.  

Hơn nữa, những chiếc lá khác cũng thuận thế chém hắn, mang theo khí thế ma sát ngập trời, cách rất xa mà Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.  

Hắn cực kỳ kinh ngạc, không ngờ một ma linh cỏ hoa lan nhỏ bé mà hắn cho là quả hồng mềm lại có uy lực đến vậy.  

Dương Bách Xuyên lập tức nhảy lên né tránh, rời khỏi vị trí đang đứng.  

Ầm ầm ầm...  

Âm thanh long trời lở đất vang lên, vị trí cũ có ít nhất chín lá cây hoa lan dài mấy chục mét chém xuống đất.  

Cả khu vực lớn bắt đầu rung chuyển dữ dội, tám chín khe nứt xuất hiện, mặt đất bị lá cây hoa lan chém ra khe nứt dài mấy trăm mét, sâu không thấy đáy.  

Thật sự khiến tên họ Dương nào đó sợ bay màu.  

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là động tĩnh lá cây hoa lan chém xuống đất đã làm kinh động đến ma linh hình người và ma linh giống gấu.  

"Chết đi..."  

"Gừ..."  

Ma linh hình người và ma linh giống gấu đều phát ra âm thanh.  

Chỉ thấy sau khi ma linh hình người kia thốt ra một chữ chết, ma sát ngập trời lập tức tăng vọt, vèo một cái phóng thẳng về phía Dương Bách Xuyên.  

Ma linh giống gấu chó cũng không chịu thua kém. Nó phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó bốn chân giẫm lên mặt đất lao đi trong tiếng gầm gào.  

Cứ như đụng phải tổ ong vậy. Thoáng cái... Dương Bách Xuyên đã bị ba ma linh bao vây tấn công.  

Sau khi nhìn thấy đòn tấn công biến thái của cỏ hoa lan, Dương Bách Xuyên cảm thấy kinh hoảng. Bây giờ xem như hắn đã được chứng kiến điểm biến thái của những ma linh biến dị trong Vô Gian Cốc.  

Hắn biết có lẽ chiêu thức tấn công bình thường hoàn toàn không có tác dụng gì với mấy ma linh này.