Ngày hôm sau, lúc một tia nắng chiếu vào phòng khách, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra.
Nhưng sau một khắc, anh suýt nữa kêu thành tiếng ~
Giờ phút này, anh tr@n truồng nằm trên sô pha, quan trọng là bên cạnh còn có cảnh sát Ninh Kha cũng đang tr@n truồng nằm đó.
Lại nhìn phòng khách trước mắt như một mớ hỗn độn ~ trong lòng anh vô cùng chột dạ, suy nghĩ lại một chút, tất cả mọi thứ tối hôm qua đều hiện ra rõ ràng trong đầu.
“Cái quái gì vậy, đan Tinh Long hại người sao~”
Dương Bách Xuyên cười khổ, trong lòng thầm mắng một câu.
Nghĩ lại ngày hôm qua, một khắc cuối cùng anh gần như mất đi lý trí, dùng công pháp tu chân được ghi chép trong sách cổ mà sư phụ để lại, tựa như là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng cũng may có Ninh Kha xuất hiện, cuối cùng cũng không để cho anh tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hiện tại, sau khi tất cả bình thường trở lại, anh nên đối mặt với Ninh Kha thế nào là một vấn đề nan giải!
Nhìn trên mặt cô ta hình còn nước mắt đọng lại, trong lòng Dương Bách Xuyên thấy vô cùng áy náy.
Nhưng hôm qua thật sự không thể trách anh mà, chính vào thời điểm quan trọng Ninh Kha lại không tin anh uống thuốc, kết quả...
Lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, kết quả phát hiện bất kể là quần áo của mình hay là quần áo của Ninh Kha đều biến thành vải vụn, rách nát đến nỗi không thể mặc vào.
Anh cầm một tấm chăn lên che trên người và đứng dậy đi tới phòng ngủ, lấy bộ quần áo khác mặc vào rồi đi ra, anh nhìn Ninh Kha đang ngủ say trên sô pha, đi tới bên cạnh cô ta nhẹ nhàng ôm cô ta đi vào phòng ngủ.
Trên ghế sofa dù sao cũng không thoải mái bằng ngủ trên giường.
Sau khi đắp chăn cho cô ta, anh bước ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc này Dương Bách Xuyên không biết là, trên mặt Ninh Kha co rút lại, rúc đầu vào trong chă.
......
Trong phòng khách, Dương Bách Xuyên nhìn đống hỗn độn trước mắt, anh bắt đầu quét dọn chiến trường.
Mười phút sau, sau khi anh thu dọn xong, lại có một vấn đề nan giải đặt ở trước mặt.
Đó chính là toàn bộ quần áo của Ninh Kha đều bị anh xé thành vải vụn, phải đi mua quần áo cho cô ta thôi.
Trong nhà anh cũng không có quần áo của phụ nữ.
Hơn nữa còn phải mua từ trong ra ngoài, quần áo ngoài thì đã đành, quan trọng là đồ lót sao có thể để một người đàn ông như anh đi mua được chứ?
Bối rối một hồi, Dương Bách Xuyên vẫn quyết định đi xuống tầng, không mua thì có thể làm sao bây giờ?
Bất kể có phải là cố ý hay là vô tình hay không, hay là bị quỷ thần sai khiến, nhưng sự thật là gạo đã nấu thành cơm rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm cũng là thật.
Sau khi xuống lầu, Dương Bách Xuyên lái xe đến trung tâm mua sắm gần nhất, nhăn nhó đi vào một cửa hàng đồ lót nữ.
Sau khi vào, nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, mỉm cười hỏi anh có phải muốn mua đồ lót cho bạn gái không.
Dương Bách Xuyên chỉ có thể xấu hổ gật đầu.