Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3369




“Nguồn linh khí của cả vùng đất trung tâm đều là đài tu luyện này cung cấp, coi như là chí bảo tiên gia, nhưng lợi ích lớn nhất không phải cái này.”  

“Lợi ích lớn nhất của đại điện là tranh treo tường vẽ cảnh thế giới ở xung quanh kia, bây giờ con Nguyên Thần xuất khiếu thử xem…” Vân Thiên Tà nói với giọng thần bí, đắc ý.  

Dương Bách Xuyên nửa tin nửa ngờ, dù sao nhìn thế nào tranh treo tường vẫn là tranh treo tường, cũng không có gì khác, nhưng hắn vẫn làm như lão đầu nói.  

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng chợt động: “Nguyên Thần xuất khiếu!”  

Nguyên Thần của hắn bay ra từ ý thức hải, ngay sau đó cả người chấn động.  

Bởi vì hắn phát hiện điều Nguyên Thần nhìn thấy lúc này hoàn toàn không giống điều mắt thường nhìn thấy, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.  

Sau khi Nguyên Thần xuất khiếu, hắn lại phát hiện hắn đang ở trong tinh không mênh mông, dưới chân là sông núi vô tận…  

“Lão… Lão đầu, đây là xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, hỏi.  

Vân Thiên Tà xa xôi nói: “Đây là đại trận thần hồn tạo ra vô cùng mạnh mẽ, bây giờ thứ Nguyên Thần của con nhìn thấy chính là tranh treo tường xung quanh đại điện. Mà những bức tranh kia chính là được khắc họa từ sức mạnh Nguyên Thần bằng pháp lực vô thượng, chỉ có Nguyên Thần xuất khiếu mới có thể nhìn thấy hoặc nói là tiến vào thế giới trong tranh này, dùng nó để cảm ngộ trời đất, tu luyện Nguyên Thần không còn gì tuyệt hơn…”

Trên đầu là bầu trời đầy sao bao la, dưới chân là núi sông vô tận, Dương Bách Xuyên đứng giữa trời đất, hắn thực sự cảm thấy một tâm tình khó tả xuất hiện.  

Ở đây, khi Nguyên Thần xuất khiếu, liền có thể cảm nhận được lực Thần Hồn mãnh liệt không ngừng nuôi dưỡng Nguyên Thần.  

Hiện tại, đúng như lời lão già nói, quả nhiên… Cảm giác này khiến hắn cảm thấy quá tuyệt vời.  

Cảm giác sung sướng khó tả...  

Dương Bách Xuyên biết, nếu tu luyện trong môi trường như vậy, nếu nói tu vi của hắn chắc chắn sẽ thăng tiến cực nhanh cũng không quá chút nào.  

Nó tương đương với việc tu luyện gấp trăm lần so với linh khí đất trời ở bên ngoài, Nguyên Thần xuất khiếu cũng sẽ được cảm ngộ trong trời đất bao la.  

Tu luyện cùng cảnh giới cũng giống như cách tiến hành đồng bộ.  

Với sự tồn tại của đại điện này, Vân Môn tiên cảnh càng xứng đáng với cái tên của nó.  

Dương Bách Xuyên đã đoán trước trong đầu hình ảnh cao thủ Vân Môn sẽ xuất hiện lớp lớp trong tương lai, từng cao thủ Vân Môn đều sẽ được sinh ra từ đây.  

......  

Sau một hồi thử nghiệm, lúc này Dương Bách Xuyên mới thu công.  

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, đại điện vẫn như cũ, những bức tranh treo tường xung quanh vẫn như cũ, duy chỉ có linh khí của toàn bộ đại điện đang không ngừng tăng lên.  

Hắn biết từ giờ phút này trở đi, hắn đã kích hoạt đài tu luyện, toàn bộ đại điện hay thậm chí toàn bộ Vân Môn tiên cảnh này, đài tu luyện này mới chính là nòng cốt.  

Đây mới thực sự là chí bảo.  

“Thế nào, tiểu tử thối, vi sư tặng phần lễ vật này cho con không có vấn đề gì chứ?” Giọng nói tự mãn của Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

“Tàm tạm như vậy cũng được, lão già đáng chết nhà người, không phải người nói sau khi đến đây sẽ để lại chút kinh nghiệm tu luyện sao, nó đâu rồi?” Dương Bách Xuyên cũng tiếp lời lão già.  

“Tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, khẩu khí cũng không nhỏ đấy nhỉ, đây là bảo vật của những Tiên nhân thượng cổ, thế mà con còn nói là chỉ tàm tạm...?” Vân Thiên Tà tức giận nói.  

“Không phải do người nói sao, ha ha.” Dương Bách Xuyên trêu ghẹo.  

Thực ra đài tu luyện và đại điện này đâu chỉ là tàm tạm, mà nó thực sự chính là bất ngờ cực lớn đối với hắn.  

Vân Thiên Tà tiếp tục chửi ầm lên: “Tiểu tử nhà ngươi cứ theo cột mà trèo lên trên, da mặt càng lúc càng dày rồi đấy.”  

“Hiểu hiểu hiểu, trong lòng con rất vui vẻ, con hài lòng mười phần à không vạn phần đối với món quà này của người, đừng nói chuyện này nữa, mau nói cho con biết nơi cất giấu kinh nghiệm tu luyện với bảo vật gì đó giấu ở đâu đi, đừng có giấu diếm nữa mà…”  

Dương Bách Xuyên rất lưu manh, rất thức thời tìm lão già để xin xỏ chỗ tốt.  

“Tại sao ta lại thu nhận cái… như con chứ.”