Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3365




Quả nhiên giống như những gì sư phụ nói, đây là một tiên cảnh.  

Nồng độ linh khí thiên địa dày gấp mấy chục lần Thái Hoàng, tu luyện ở nơi này chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều.  

Non xanh nước biếc trải dài vô tận, trời xanh mây trắng vờn quanh đỉnh núi, không có lôi điện không có mây mù bao phủ, vô số hoa tươi nở rộ trên đại địa. Phía xa xa, ánh nắng chiếu xuống con sống trong vắt, phát ra bảy sắc màu, cổ thụ che trời, ngọn núi thành đàn, đúng là tiên cảnh.  

Dương Bách Xuyên thả thần thức ra, cảm nhận được sức sống tươi trẻ ở đây.  

Giống như những gì sư phụ nói, trung tâm của dãy núi Vân Lôi trải dài mấy vạn dặm.  

Đối với Dương Bách Xuyên, đây là chuyện rất tốt.  

Bởi vì hắn muốn biến nơi này thành đại bản doanh của Vân Môn ở Tu Chân Giới - Vân Môn Tiên Cảnh.  

Trải dài vạn dặm, ngoại trừ thú Vân Lôi, hắn không phát hiện ra sinh linh thứ hai ở nơi này, dùng nơi này để xây dựng Vân Môn Tiên Cảnh thì quá hợp lý.  

Dương Bách Xuyên biết rõ nguyên nhân tại sao nơi này không có sinh linh thứ hai. Bởi vì bên ngoài có cổ trận Lôi Đình, lôi đình cường đại trải rộng khắp dãy núi Vân Lôi, bất cứ sinh linh nào bước vào sẽ bị chém thành tro tàn, đặc biệt chỗ trung tâm có thú Vân Lôi bảo vệ, sư phụ nói lôi đình nơi này có thể đánh chết tiên nhân.  

Dùng thần thức dò xét, hắn phát hiện nơi này có một địa tâm hình tròn, vây xung quanh là mây mù và lôi đình dày đặc, có kết giới lôi đình tạo thành một tấm chắn phòng ngự.  

Hắn còn đang lo lắng không có chỗ cho 5 vạn yêu tu trong không gian hồ Càn Khôn, đang định tìm một nơi để xây dựng Vân Môn Tiên Cảnh, bây giờ những vấn đề này đều đã được giải quyết.  

Sau này nơi này chính là Vân Môn Tiên Cảnh.  

Mặc dù nơi này bị lôi điện bao phủ, nhưng khác với Thái Hoang, nơi này có đầy đủ pháp tắc, tu luyện ngộ đạo ở đây sẽ không bị ảnh hưởng.  

Trong lòng vô cùng kích động, Dương Bách Xuyên vung tay lên, thả tất cả 5 vạn yêu tu trong không gian hồ Càn Khôn ra ngoài.  

Sau khi 5 vạn yêu tu đi ra, Dương Bách Xuyên lớn tiếng tuyên bố: “Từ nay về sau đây sẽ là đại bản doanh của Vân Môn Tiên Cảnh, nơi đây vốn là đạo tràng của thượng cổ Tiên gia, sau này chính là đạo tràng của Vân Môn chúng ta. Các ngươi cũng thấy đó, ta có kẻ thù là năm thánh địa lớn.  

Ta chỉ hy vọng các ngươi tu luyện cho tốt, cho các ngươi trăm năm, trăm năm sau rời núi phải đòi lại mặt mũi cho ta…”  

Dương Bách Xuyên nói một đống lớn, tổng lại chỉ có một mục tiêu, chỉ cho các yêu tu thời gian trăm năm, sau trăm năm phải rời núi đi đập mấy thánh địa lớn, cho bọn họ biết Dương Bách Xuyên không dễ chọc.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên chọn ra bốn đại soái, không còn là Yêu Tôn nữa, tạm thời các yêu tu này còn chưa gánh nổi cái danh Tôn.  

Bốn đại yêu soái lần lượt là Tử Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu, Chuột Vương, Dương Bách Xuyên phong bọn họ là Đông Tây Nam Bắc đại soái, mỗi người thống lĩnh 1 vạn 2 ngàn yêu tu, tọa lạc ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc của Vân Môn Tiên Cảnh, dạy dỗ thuộc hạ tu luyện.  

Tất nhiên tự bọn họ phải nghĩ cách kiến tạo động phủ của mình.  

Toàn bộ Vân Môn Tiên Cảnh chỉ có một ngọn núi có sẵn cung điện, do Cổ tiên nhân để lại, trên ngọn núi đó có ba tòa đại điện, nơi này là nơi hắn tu luyện, là ngọn núi trung tâm của Vân Môn, lấy tên là Vân Lôi Phong, cũng coi như kỷ niệm Cổ tiên nhân.  

Sau khi phân phó xong mọi chuyện, Dương Bách Xuyên dẫn theo Lục Yên Chi, chồn nhỏ, nghé con đi lên Vân Lôi Phong.  

Tu luyện trăm năm, Dương Bách Xuyên tin tưởng đám người Tử Hoàng và 300 đại yêu có thể tu luyện đến cấp bậc Thiên Yêu, tương đương cảnh giới Phi Thăng của Nhân tộc. Đến lúc đó Vân Môn sẽ có 300 đại yêu cảnh giới Phi Thăng, tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ thánh địa nào.  

Pháp tắc nơi này rất toàn diện, các yêu tu đều có thể tiến bộ thần tốc, trăm năm cũng đủ tăng lên cảnh giới tu vi, đến lúc đó đây sẽ là một lực lượng vô cùng khủng bố.  

Đến lúc đó hắn sẽ mang các đại yêu này rời núi, tính sổ với năm thánh địa lớn kia, không tiêu diệt khí thế của mấy thánh địa lớn kia, hắn cũng đừng mong sống yên ổn.  

Hắn thề sẽ chém lão yêu bà Vạn Linh Thánh Mẫu kia thành trăm mảnh, thật sự quá đáng giận.