Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3240




Khiến người khác ngắm nhìn nhưng cũng không dám nảy sinh ý định khinh nhờn.  

Dương Bách Xuyên không tin một nữ tử như vậy lại đột nhiên xuất hiện tại Yêu Y quán, mặc dù bây giờ hắn chưa biết tu vi của nữ tử này là gì, nhưng chắc chắn không yếu.  

Dương Bách Xuyên còn nghĩ vị này có phải một trong bảy mươi hai Đại Yêu vương nào đó không?  

Hắn lấy lại tinh thần, dùng truyền âm hỏi Hùng Bất Nhị: “Nữ tử này có thuộc một trong bảy mươi hai Đại Yêu vương của các ngươi không?”  

Dương Bách Xuyên hỏi xong lại tự mình phủ định vì hắn nhớ trong tư liệu của Chuột Vương cho mình trước đó có thông tin của một trăm linh tám Tiểu Yêu vương và bảy mươi hai Đại Yêu vương, trong đầu hắn lướt qua một lần, không phát hiện ra nữ tử này.  

“Dương đại ca, không có, ta căn bản chưa từng gặp nữ tử này.” Hùng Bất Nhị lắc đầu này.  

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, muốn hỏi thử Tử Hoàng, nữ tử kia thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện thì đứng lên nói: “Gặp qua thần y.”  

Bị nữ tử cắt đứt việc hỏi Tử Hoàng, Dương Bách Xuyên cũng thôi, hắn đi về phía trước nói: “Cô nương là thần tiên phương nào? Đến Yêu Y quán này của ta có việc gì sao?”  

Dương Bách Xuyên không vòng vo, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi thnwgr, hắn không tin một đại yêu cho mình cảm giác không nhìn thấy tu vi lại đến đây để khám bệnh, hơn nữa hắn cũng không thấy bệnh trên người nữ tử này.  

Ánh mắt nữ tử nhìn Dương Bách Xuyên trở nên sâu hơn, nàng ta hé môi đỏ mọng nói: “Thần y gọi tiểu nữ Tước Nhi là được, Tước Nhi chỉ là một tiểu yêu nhỏ ở một ngọn núi tại Thái Hoang, vì con đường tu luyện gặp rắc rối nên cố ý lặn lội vạn dặm xa xôi tìm đến thần y xem bệnh, hi vọng thần y có thể giúp Tước Nhi.”  

Dương mỗ nghe nữ tử tự xưng là Tước Nhi nói xong thì hơi ngạc nhiên, nữ tử trước mắt hắn không thuộc yêu tộc của dãy núi Vạn Yêu mà đến từ núi bên ngoài?  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết Tước Nhi có khả năng không nói thật.  

Nhìn ánh mắt không trốn tránh của nàng ta khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên cũng không biết nàng ta có đang nói dối hay không, hắn nói thầm trong lòng: “Chẳng lẽ thật sự đến khám bệnh?”  

Dương Bách Xuyên nghĩ vậy nhưng vẫn tươi cười nói: “Ta có thể xem qua, không biết tình trạng tu luyện của cô nương thế nào?”  

“Nghe nói thuốc của thần y có thể trừ bách bệnh, vô cùng thần kì, sao ngài không thử xem?” Tước Nhi chặn lời Dương Bách Xuyên, ý là ngươi không phải thần y sao? Ta có bệnh vặt gì ngươi đến xem thử đi!  

Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Ta sẽ bắt mạch thử cho cô nương...”  

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống, ra hiệu Tước Nhi duỗi cổ tay ra.  

Hai người cười nói với nhau nhưng thật ra lời nào lời nấy đều sắc như dao, đều mang theo ý thăm dò đối phương...  

Dương Bách Xuyên không biết trình độ của nữ tử tên Tước Nhi này sâu đến đâu, hơn nữa nữ tử này hình như cũng đang thăm dò y thuật của Dương Bách Xuyên.  

Dưới ánh nhìn chăm chú của Dương mỗ, đối phương đưa tay ngọc ra, mỉm cười nói: “Thỉnh thần y chỉ giáo.”  

Dương Bách Xuyên cũng không để ý gì nhiều, hắn đặt tay lên cổ tay Tước Nhi.  

Vừa chạm vào đã cảm nhận được làn da trơn bóng như ngọc, vô cùng nhẵn mịn khiến lòng Dương mỗ khẽ rung động, ngón tay hắn không khỏi run lên một cái, không kiểm soát được mà dùng sức mạnh hơn.  

Lúc này hắn cũng cảm giác được cổ tay Tước Nhi run lên, vừa nhìn lên đã thấy mặt nàng ta hơi ửng đỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến mắt.  

Dương Bách Xuyên phát hiện Tước Nhi trừng mắt nhìn mình, Dương mỗ vội vàng thu hồi tâm tư của mình lại, chuyên tâm chẩn bệnh, hắn nói: “Đắc tội...”  

Trong lúc nói hắn đã vận chân khí, bắt đầu du tẩu trong kinh mạch của Tước Nhi.  

Chân khí vừa tiến vào chân mạch của Tước Nhi, Dương Bách Xuyên lập tức kinh ngạc, trong cảm nhận của hắn, kinh mạch của nữ tử tên Tước Nhi này có thể nói là mênh mông, so với kinh mạch của hắn còn lớn hơn nhiều.  

Dương Bách Xuyên vẫn luôn tự hào về trình độ kinh mạch của mình, thậm chí hắn còn lớn hơn tu sĩ có tu vi cao hơn mình, nhưng kinh mạch của Tước Nhi lại lớn hơn hắn rất nhiều...  

So hai người với nhau giống như dòng suối nhỏ với dòng sông vậy.  

Cao thủ...  

Chắc chắn là cao thủ...  

Trong lòng hắn vô cùng chấn động.  

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Phủ chủ thành Tây thành Vạn Yêu Khổng Minh bái kiến thần y.”  

Dương Bách Xuyên dừng động tác nhìn ra ngoài, ra hiệu với Tử Hoàng cho người tiến vào, trong lòng hắn lại rất buồn bực, từ xưa tới nay tứ đại thế lực phủ chủ thành Vạn Yêu chưa từng tới Yêu Y quán của hắn, phủ chủ thành Tây Khổng Minh này là người đầu tiên.  

Hắn biết thành Tây thành Vạn Yêu chính là thế lực của Khổng Tước Vương của tứ đại yêu tôn, nói cách khác, Khổng Minh là thuộc hạ của Khổng Tước Vương.  

Căn cứ vào tình báo của Chuột Vương, phủ chủ Khổng Minh của thành Tây chính là đại yêu Tôn Vương trung cấp đỉnh phong, thực lực và tu vi đều không thể khinh thường, Dương Bách Xuyên mở Yêu Y quán ở thành Vạn Yêu, trước mắt hắn không thể đắc tội với tứ đại thế lực phủ chủ của thành Vạn Yêu.  

“Tử Hoàng, mời người ta vào.” Hắn nói với Tử Hoàng.  

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên phát hiện cổ tay Tước Nhi dưới tay mình hơi rung động.