Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3227




“Ngọc Trân, Ngọc Linh xin nghe sư phụ dạy bảo, ngày sau nhất định sẽ một lòng đi theo sư phụ học tập y đạo…” Hai tỷ muội nũng nịu trả lời.  

Lễ bái sư đơn giản xem như hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên cũng rất vui vẻ, hắn thu nhận hai tỷ muội Mộc Ngọc Trân và Mộc Ngọc Linh đương nhiên là có suy xét, đồng thời cũng xem trọng thiên phú bắt sâu và giác ngộ thượng thừa trên y đạo của bọn họ.  

Thần Ma Y Điển mà sư phụ truyền thụ cho hắn là kết tinh của y thuật từ thời thượng cổ, là đại truyền thừa, có thể tìm được người sở hữu thiên phú thích hợp cũng là chuyện may mắn.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên không có tư tưởng lỗi thời hay có thành kiến với Mộc Ngọc Trân và Mộc Ngọc Linh thân là Yêu tộc, với hắn mà nói, có thể truyền thừa Thần Ma Y Điển mới là chuyện quan trọng nhất.  

…  

Bái sư xong, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tỷ muội các ngươi đã trở thành đệ tử của ta, nay vi sư cũng không chuẩn bị lễ vật gì, ngày sau sẽ bổ sung cho các ngươi. Chẳng qua, tuy hôm nay vi sư không có lễ vật thực chất nhưng có thể hứa với tộc Chim Gõ Kiến một chuyện, sau này tộc Chim Gõ Kiến xuất hiện y giả nào đều có thể trực tiếp tiến vào Yêu Y quán của Vân Môn ta mà không cần qua tuyển chọn. Yêu Y quán luôn luôn mở cửa với tộc Chim Gõ Kiến.  

“Đa tạ thần y, đa tạ thần y…” Mộc Thanh Hoa khom người cảm ơn, nàng ta biết lời hứa cho phép tộc nhân của tộc Chim Gõ Kiến học tập y đạo có ý nghĩa như thế nào.  

“Đệ tử đa tạ sư phụ…”  

Mộc Ngọc Trân và Mộc Ngọc Linh cũng vội vàng cảm tạ.  

“Không cần cảm ơn, người một nhà…” Dương mỗ cười ha ha, chỉ có hắn mới biết thật ra là mình chiếm hời, có mở đầu này, hắn tin tưởng sớm muộn gì cũng sẽ thu nạp hết tộc Chim Gõ Kiến vào dưới trướng.  

Ngay sau đó, Mộc Thanh Hoa trở tay lấy ra một vật, thứ đó tỏa ra ánh sáng ngà ngà, trông giống một cái kìm, dài tầm một thước, vô cùng bén nhọn, toàn thân óng ánh, rất đẹp mắt.  

Nhìn kỹ, thế mà lại là bản thể cái mỏ của Chim Gõ Kiến!  

Dương Bách Xuyên buồn bực, Mộc Thanh Hoa lấy vật này ra làm gì?  

Chỉ nghe Mộc Thanh Hoa nói: “Hôm nay thần y thu nhận hai tiểu công chúa của tộc ta làm đồ đệ, đồng thời mở cửa sau, ta thay mặt cho Vương và toàn bộ tộc nhân vô cùng cảm kích ngài. Đây là bản thể cái mõ của một vị lão tổ cấp bậc Thiên Yêu đã tạo hóa, tên Hồn Thiên Chủy, không có công dụng gì khác, tuy nhiên với việc truy bắt các loại sâu trùng trên thế gian này tuyệt đối không kém.”  

“Hơn nữa Hồn Thiên Chủy còn vô cùng có tác dụng với các loại sâu ký sinh trong cơ thể hoặc dị vật khác, hôm nay xin tặng lại cho thần y, mong ngài nhận lấy tấm lòng của tộc ta.”  

Mộc Thanh Hoa vừa nói vừa dâng Hồn Thiên Chủy lên, tim Dương Bách Xuyên đập thình thịch, không nghĩ tới thế mà lại là mỏ Chim Gõ Kiến cấp bậc Thiên Yêu.  

Xét từ ý nghĩa nào đó thì bản thể của Yêu tộc chính là bảo vật, huống hồ còn là đồ của đại yêu cấp bậc Thiên Yêu. Nghe ý Mộc Thanh Hoa, cái Hồn Thiên Chủy này chính là thiên phú bắt sâu của tộc Chim Gõ Kiến.  

Nói không rung động là giả, từ lúc bắt đầu Dương mỗ tính kế tộc Chim Gõ Kiến là vì muốn thu bọn họ vào dưới trướng mình mà.  

Nháy mắt Mộc Thanh Hoa đã dâng bảo bối Hồn Thiên Chủy của tộc lên, nói thật, trong lòng Dương mỗ lúc này hơi áy náy.  

Thế nhưng hắn thật sự rất muốn món bảo bối này.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên khẽ chớp loé, cuối cùng vẫn nhận lấy, trong lòng lại tự an ủi: “Ngày sau ta nhất định sẽ tận tâm truyền thụ y đạo cho tộc Chim Gõ Kiến để đền bù…”  

Hắn nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đây là bảo bối của tộc ngươi, tặng cho ta không được tốt lắm nhỉ?”