Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3142




Dù Thanh Ngưu không nói, Dương Bách Xuyên cũng thấy rồi, phía trước chừng hơn trăm tên, xem phục trang thì là người của thánh địa Vạn Linh. Đám sát thủ đánh lén lúc trước còn cố tình ngụy trang, hiện tại mấy người này chẳng thèm để ý, công khai chặn đường.  

“Bắt lấy.”  

Cầm đầu là một nam nhân trung niên mặt mày âm u, tu vi Độ Kiếp đại viên mãn.  

Đương nhiên giới hạn tu vi cao nhất ở ngoại vực Thái Hoang chính là Độ Kiếp đại viên mãn.  

Chỉ khác ở chỗ đồng cảnh giới nhưng thực lực mỗi người lại chia ra cao thấp.  

Tất nhiên trong đây không có tam chuyển Địa Tiên áp chế tu vi cảnh giới như lão già Võ Văn Trạch.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được từ khí tức của bọn họ, tất cả đều là võ giả Độ Kiếp Kỳ, không có Địa Tiên lách luật trốn vào.  

“Không cần nhiều lời, giết.” Dương Bách Xuyên nói với Thanh Ngưu.  

Hắn kiêng kị Địa Tiên Võ Văn Trạch chứ không sợ tu sĩ Độ Kiếp Kỳ.  

Đương nhiên quy mô một trăm người là con số không hề nhỏ, nhất định phải hết sức cẩn thận, cũng không thể mắc sai lầm.  

Một khi bị bắt lại sẽ rất khó thoát thân.  

Cảnh giới của Dương Bách Xuyên đang ở Độ Kiếp sơ kỳ, không thể sánh bằng Độ Kiếp đại viên mãn. Chẳng qua nếu so thực lực, hắn có kiếm Đồ Long và rất nhiều thần thông bản lĩnh, hoàn toàn không sợ Độ Kiếp đại viên mãn, đương nhiên đây dưới tình huống 1v1.  

Chớp mắt đã nhảy ra hơn trăm tên tu sĩ Độ Kiếp, trong lòng hắn vẫn rất kiêng kị.  

Cũng may bên cạnh có Thanh Ngưu, không đảm bảo tiêu diệt hết đám tu sĩ này nhưng mở một đường máu thì không thành vấn đề.  

Còn có Lục Yên Chi với thể chất Ách Nan Chi Độc, tu sĩ Đại Thừa đều phải kiêng kị ba phần chứ đừng nói là tu sĩ Độ Kiếp.  

Thú Ngũ Hành cũng có thể bộc phát sức mạnh không thua gì Độ Kiếp đại viên mãn, Điêu nhi có tốc độ tia chớp và móng vuốt sắc bén, đối phó tu sĩ Độ Kiếp dễ như trở bàn tay.  

Tuy gọi Đả Tiên Thạch là tiên thì khoa trương nhưng dư sức giải quyết đám tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn này, điểm này đã được nghiệm chứng ở hành cung Thiên Yêu.  

Cuối cùng chính là nghé con…  

Theo lời Lục Yên Chi, thật ra công lao lớn nhất trong việc giết chết hai mươi tên sát thủ U Linh Chi Đô phải thuộc về nghé con.  

Cũng không biết nghé con đã dùng thiên phú thần thông gì, dựa theo lời Lục Yên Chi, chưa đợi bọn họ ra tay thì nghé con đã xử gọn hai mươi mấy tên sát thủ U Linh Chi Đô rồi, ngay cả các nàng cũng không thể nhìn rõ.  

Lúc đó Dương Bách Xuyên bận so chiêu Lam Phật nên không để ý nghé con, chỉ nghe nó phát ra một tiếng thét dài trong trẻo.  

Tuy mọi người đều không nhìn ra nghé con đã diệt hai mươi tên sát thủ U Linh Chi Đô như thế nào nhưng hiện tại xem ra, thần thú chính là thần thú, sinh ra đã sở hữu thiên phú thần thông cường đại.  

Nó mới chỉ là con non, vẫn còn lạ lẫm với thế giới xung quanh, sau khi ở bên Dương Bách Xuyên thì chậm rãi trưởng thành.  

Dương Bách Xuyên không đặt hết hy vọng lên người nghé con, hắn chọn cách mở một đường máu.  

Dù sao thì tiểu đồng bọn bên cạnh đều không yếu, giết ra ngoài hẳn không khó.  

…  

Người thánh địa Vạn Linh đã xuất hiện, Dương Bách Xuyên lo là mấy thánh địa kia cũng cử người đến.  

Nếu thánh địa Vạn Linh đã tới, vậy chứng tỏ người của mấy thánh địa khác cách không xa, có thể đang trên đường tới rồi hoặc đang lén lút trốn đâu đó…  

Một thánh địa Vạn Linh đã hơn trăm người, nếu mấy nhà khác đều xuất hiện thì sao?  

Thế chẳng phải tầm năm, sáu trăm gã tu sĩ Độ Kiếp đuổi giết hắn à?  

Nghĩ thế, Dương Bách Xuyên cảm giác da đầu bắt đầu tê dại, hắn chỉ có chọn cách mở một đường máu, tiến vào Vạn Yêu Sơn, có lẽ đám người này sẽ kiêng kị.  

Không ngờ bọn họ vừa xuất hiện đã vọt lên, không nói một tiếng nào hết, cứ giết trước đã!  

Rõ ràng chuyện hắn giết mấy người Trình Vĩ Khang ở hành cung Thiên Yêu đã bị mấy đại thánh địa biết được, không nói một lời đã xông lên, hẳn là muốn báo thù.  

Đại chiến chạm vào là nổ, Dương Bách Xuyên không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.  

Hắn cũng không ngờ thánh địa Vạn Linh lại phái người chặn đường ngay chỗ này, chắc hẳn bọn họ đoán được hắn muốn vào Vạn Yêu Sơn nên ôm cây đợi thỏ.