Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3113




Nghé con cũng gầm gừ với con chồn. Hai đứa này sắp đánh nhau rồi.  

Dương Bách Xuyên ngơ ngác. Thôi bỏ qua một đống lớn thiên tài địa bảo đã biến mất, chẳng cần hỏi cũng biết là bị mấy đứa này phân chia hết rồi.  

Nhưng tụi nó còn muốn đánh nhau?  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, đây là muốn tạo phản mà!  

"Chít chít..."  

"Ọ..."  

Con chồn và nghé con rống lên với đối phương, một giây sau cả hai phóng ra khí tức cường đại.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên khó hiểu là trước đó con chồn còn tỏ ra sợ hãi khí tức thần thú mà nghé con phát ra, nhưng lúc này nó lại dám đối đầu với nghé con. Thật sự là hắn không tài nào hiểu nổi.  

Bây giờ hai đứa nhỏ này còn muốn đánh nhau.  

Dương Bách Xuyên sa sầm sắc mặt, giận dữ quát to: "Dừng tay cho ta, muốn tạo phản à!"

Thấy con chồn sắp đánh nhau với nghé con, Dương Bách Xuyên vội vàng xông tới ngăn cản.  

Một giây sau hắn đã lao tới chặn giữa con chồn và nghé con, sắc mặt xanh mét.  

Sau khi Dương Bách Xuyên xông tới, con chồn thấy hắn xanh mét mặt mày thì lông trên người cũng rủ xuống, cơ thể khôi phục lại kích thước như con mèo.  

Sau đó, nó kêu chít chít với Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nghe nó kêu chít chít, sắc mặt càng lúc càng tối sầm. Đương nhiên hắn hiểu con chồn nói cái gì, nó nói nghé con là thùng cơm rất tham ăn, tất cả linh quả đã bị nghé con ăn hết, nó chỉ được ăn mấy quả mà thôi.  

Hơn nữa, nghé con không chỉ ăn hết linh quả mà còn ăn hết linh dược có thể ăn được. Tóm lại là một đống thiên tài địa bảo chất như núi đã bị nghé con ăn hết, ngay cả linh thạch cũng không bỏ qua. Vì vậy con chồn nổi cáu, bảo vệ chút đồ cuối cùng không cho nghé con ăn nữa. Kết quả là nghé con cũng nổi giận, thế là hai đứa kèn cựa nhau.  

Dương Bách Xuyên nghe con chồn kể lại, hắn không cảm thấy nó nói dối. Con chồn chưa bao giờ nói dối hắn, vì vậy chỉ có thể nói con chồn không sai.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có chút khó tin, bởi vì theo lời con chồn thì nghé con ăn quá dữ, đã no căng từ lâu rồi.  

Sau khi con chồn chít chít nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn sang thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu, ý hỏi con chồn có nói dối không.  

"Chủ nhân, chồn lão đại không nói sai, đúng là nghé con quá tham ăn. Thật sự là nó ăn rất rất nhiều. Ta chỉ ăn có một ít, thiên tài địa bảo như ngọn núi đều bị nghé con ăn hết chín phần!" Thú Ngũ Hành nói với vẻ mặt đau lòng.  

"Đúng đúng đúng, lão Ngưu ta cũng làm chứng. Chủ nhân à, vừa rồi ngài và chủ mẫu tình chàng ý thiếp, con nghé này đã ăn rất nhiều. Nó đã ăn hết chín phần thiên tài địa bảo thật đó!" Thanh Ngưu cũng lên tiếng.  

Sau đó, đá Đả Tiên cũng cất lời: "Đúng vậy đúng vậy, con nghé này còn không bỏ qua linh thạch nữa cơ, nó đã ngốn mấy vạn linh thạch rồi, toàn bộ kỳ thạch có linh khí đều vào bụng nghé con hết..." Đá Đả Tiên cung tức giận bất bình.  

Hiếm lắm chủ nhân mới hào phóng một lần, cho nó chọn kỳ thạch, ấy vậy mà nghé con ăn vài ba miếng là hết sạch.  

Đá Đả Tiên, thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu cực kỳ oán giận, nhưng nghé con là thần thú mà chủ nhân mới thu phục, toàn thân tỏa ra khí tức của thần thú, bọn họ không chống đỡ nổi, chỉ đành tránh ra xa nhìn.  

Đá Đả Tiên còn đỡ, nó là kỳ thạch thiên địa chứ không phải thú, không bị ảnh hưởng nhiều bởi khí tức của thần thú. Nhưng bởi vì nó nhìn ra nghé con là thần thú, là thành viên mới vừa được Dương Bách Xuyên thu phục, nó vẫn chưa nắm rõ tình hình, không dám đắc tội nghé con nên cũng tránh ra xa.  

Mà thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu, tốt xấu gì một đứa cũng là thú Ngũ Hành có thực lực tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, một đứa là đại yêu cấp bậc Tôn Vương tương đương với Đại Thừa kỳ.  

Đối mặt với một con nghé, tuy là thần thú nhưng cũng chỉ là con non, bọn họ không thể cứ bủn rủn mãi chứ?  

Như vậy rất mất mặt đúng không?  

Vì vậy, khi con cồn và nghé con sắp đánh nhau, bọn họ chỉ có thể né xa.  

Cùng là yêu thú thì trời sinh sợ hãi khí tức thần thú. Đối với thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu mà nói, tốt hơn hết là né xa chút tránh bị liên lụy, như vậy thì còn giữ được chút thể diện.  

Về phần con chồn, lúc này nó không sợ nghé con là có hai nguyên nhân.