*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Các ngươi vào thành rồi?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.
“Hồi bẩm sư tổ, chiều nay đã vào thành rồi, bây giờ mới liên lạc với sư tổ là vì ta đã tìm một gã đệ tử lưu lạc bên ngoài Tinh Thần môn, hắn vẫn luôn ở phủ thành chủ, lần này tìm hắn là để nghe ngóng tình hình hiện tại của Lệ gia.” Lý Phượng Ngọc nói.
“Đưa đệ tử đó tới tửu lâu Tinh Thần gặp ta, những người còn lại thì khoan hẵng hành động.” Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi, hắn vẫn nên bàn bạc với Lý Phượng Ngọc đã.
“Vâng, thưa sư tổ...”
...
Mấy phút sau, Lý Phượng Ngọc dẫn theo một lão giả xuất hiện trong phòng Dương Bách Xuyên.
“Đệ tử bái kiến tổ sư thúc.” Sau khi Lý Phượng Ngọc tiến vào, nàng và lão giả cùng hành lễ.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía lão giả, hắn nhìn ra tu vi của người này là Độ Kiếp sơ kỳ.
“Không cần đa lễ.” Mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn lão giả như cũ.
“Tổ sư thúc, người này tên Chu Nguyên, là đệ tử lưu lạc bên ngoài của Tinh Thần Môn, trong mấy nghìn năm qua hắn chuyển tới Lệ gia, hiện tại đang là quản sự thành, phụ trách cửa thành phía Bắc.” Lý Phượng Ngọc giới thiệu sơ lược qua cho Dương Bách Xuyên biết.
“Chu Nguyên, ngươi nói cho tổ sư thúc biết tình hình hiện tại của Lệ gia đi.” Lý Phượng Ngọc nói.
“Chu Nguyên bái kiến tổ sư thúc.” Năm nghìn năm trước, Chu Nguyên mới chỉ là một đệ tử nhỏ bé của Tinh Thần Môn, năm đó khi Tinh Thần Môn gặp đại hoạn, ta đang ở thành Tinh Thần, xem như là tránh được một kiếp, qua bao nhiêu trắc trở cuối cùng cũng vào được đội thành vệ phủ thành chủ.
Lời mà Chu Nguyên nói không khác mấy so với những gì mà Dương Bách Xuyên nghe ngóng được từ tửu lâu Tinh Thần, tóm lại chỉ bằng một câu, dã tâm của Lệ gia quá lớn, muốn khiến cho Lệ gia lại quy thuận Tinh Thần Môn là điều không thể.
Mà trong lời kể của Chu Nguyên có một chi tiết quan trọng, đoàn thị vệ của Lệ gia có một nghìn người, đa số tu vi của họ là Phân Thần cảnh, trong đó có mười tiểu đội trưởng là cảnh giới Hợp Thể, bốn đại đội trưởng là Độ Kiếp Kỳ.
Chu Nguyên là một trong những đại đội trưởng, còn cung phụng viện của Lệ gia có thập đại cung phụng, đây mới là sức mạnh của Lệ gia, thập đại cung phụng thấp nhất là Độ Kiếp sơ kỳ, cao nhất là Độ Kiếp đại viên mãn.
Bọn họ đều là những tán tu được cung dưỡng bằng lượng lớn linh thạch vơ vét được, Chu Nguyên còn nghe ngóng được, Lệ gia còn có một vị lão tổ là Địa Tiên, nhưng cũng không chắc có phải Địa Tiên nhị chuyển hay không.
Sau khi Dương Bách Xuyên nghe xong thì liền hiểu, không khác lắm so những gì mà hắn nghe ngóng được, không thể coi thường thế lực to lớn như Lệ gia, theo như phân thích của Chu Nguyên thì Lệ gia đây là đang chuẩn bị tự mình làm chủ vùng đất Tinh Thần, năm đó khi thỏa thuận với Thiên Nguyên Tông, bởi vì khi đó thế lực của Lệ gia đã không nhỏ, thế nên Thiên Nguyên Tông cũng không muốn xé mặt với Lệ gia, đồng ý cho Lệ gia tiếp tục tiếp quản thành Tinh Thần.
Nhưng mà Lệ gia vẫn phải cống nạp cho Thiên Nguyên Tông năm phần lợi nhuận, trái lại Tinh Thần Nguyên sẽ không gây trở ngại cho Lệ gia, cứ như vậy, qua năm nghìn năm, thế lực của Lệ gia ngày càng khuếch đại, trở thành một thế lực ngang hàng với tông môn nhất lưu.
Sau khi nghe tin Thiên Nguyên Tông diệt môn, Chu Nguyên nghe ngóng được tin tức, Lệ gia chuẩn bị tự mình tranh đoạt trăm vạn lý vùng đất Tinh Thành, còn về tin tức Tinh Thần Môn xuất hiện, người của Lệ gia lại không hề quan tâm, hiện tại bọn họ chỉ đợi ngũ đại tông môn nhị lưu tiến đại chiến với Tinh Thần Môn, đến khi đó Lệ gia sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Đúng là một kế hoạch tốt, căn nguyên của Tinh Thần Môn, Lệ gia đã quên từ lâu, lần này Tinh Thần Môn tới Lệ gia, nhất định là một trận đẫm máu.
Kể xong, Chu Nguyên nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tổ sư thúc, mặc dù ta đã rời khỏi Tinh Thần Môn nhiều năm, nhưng ta là một cô nhi được Tinh Thần Môn nuôi dưỡng, với ta thì Tinh Thần Môn chính là nhà, nhưng ta vẫn có điều muốn nói.”
Dương Bách Xuyên đương nhiên biết rõ Chu Nguyên muốn nói gì, hắn cười nói: “Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng.”
Chu Nguyên nhìn Dương Bách Xuyên rồi đáp: “Đối mặt với Lệ gia, chưa nói tới việc Lệ gia có Địa Tiên hay không, chỉ riêng thập đại Độ Kiếp kỳ, mặc dù Độ Kiếp sơ kỳ chiếm hơn phân nửa, Độ Kiếp đại viên mãn có một vị, nhưng cho dù là như vậy, ta vẫn cảm thấy hiện tại, đây không phải là thế lực mà đệ tử Tinh Thần Môn có thể lay chuyển được, chi bằng...chi bằng sư tổ đưa các đệ tử về núi, phong ấn tu luyện thêm mấy ngàn năm, đến khi đó lại thu thập Lệ gia sau, như vậy không tốt hơn hay sao?”
“Hahaha...” Dương Bách Xuyên nghe xong thì cười lớn.
Hắn cười một lúc lâu mới ngừng, híp mắt nhìn Chu Nguyên: “Chu Nguyên à, ở Lệ gia lâu quá nên ngươi cũng quên mất gốc đúng không?”
Một câu bất thình lình của Dương Bách Xuyên khiến Chu Nguyên thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh, Chu Nguyên đã khôi phục lại ánh mắt như thường: “Đệ tử không hiểu ý của tổ sư thúc.”
“Haha, ngươi không hiểu, hay là không muốn hiểu? Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, một là ngươi xem thường vị tổ sư thúc là ta đây, ngươi che giấu rất tốt đấy, có thể lừa được qua mắt Lý Phượng Ngọc, nhưng không lừa được ta đâu.
Có phải Lệ gia sớm nhận được tin tức Tinh Thần Môn tới thành Tinh Thần, thế nên phái ngươi tới để thăm dò, sau đó mang cái danh thập đại cung phụng gì đó ra để chúng ta biết khó mà lui, à, dẹp đường về núi, để Tinh Thần Môn phong ấn mấy nghìn năm nữa, nghe thì có vẻ không tệ, nhưng sợ là đợi mấy nghìn năm sau khi Lệ gia đã không phải là Lệ gia nữa, mà chính là chủ nhân của vùng đất Tinh Thần rồi.
Để ta đoán xem nhé, có lẽ thập đại cung phụng gì đó của Lệ gia là thật, nhưng mười Độ Kiếp thì có hơi phóng đại rồi, còn thêm cả một Độ Kiếp đại viên mãn, quả thực là khiến người ta sợ hãi, nếu như là người bình thường thì sẽ tin những lời chân thành này của ngươi mà rút lui, sau đó quay về núi phong ấn, tới lúc đó, Lệ gia chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, có đúng không?
Hơn nữa, có khả năng ngươi chính là một trong thập đại cung phụng của Lệ gia, một nghìn thành vệ, cái này thì ta tin, nhưng người đảm nhiệm chức đội trưởng đều là Độ Kiếp kỳ, ngươi định lừa quỷ à, ngươi cho rằng tu sĩ Độ Kiếp là rau cải trắng hay sao?
Đại thiên kiếp mà dễ vượt qua như vậy? Nếu ta đoán không nhầm thì tứ đại đội trưởng cùng lắm thì cũng chỉ ở cảnh giới Hợp Thể, vậy thì thập đại cung phụng của Lệ gia chẳng phải trò cười hay sao?
Thập đại tu sĩ Độ Kiếp, ngươi còn dám nói phét, muốn dọa ta hay sao? Ngươi nghĩ ta cũng bị phong ấn mấy nghìn năm trong núi sao? Hoặc nói đúng hơn là, hơi cho rằng một Phân Thần cảnh cỏn con không giết được tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ như ngươi?”
Mỗi một câu nói của Dương Bách Xuyên đều khiến sắc mặt Chu Nguyên thay đổi, tới cuối cùng, trên trán Chu Nguyên đã toát đầy mồ hôi hột.
Dương Bách Xuyên nói xong câu cuối cùng, khí tức của Chu Nguyên bỗng dưng tăng mạnh, hắn ta đánh một chưởng về phía Dương Bách Xuyên, giống như chó cùng rứt giậu sau khi bị nhìn thấu âm mưu.
“Tìm chết.”