Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2604




Thiên kiếp của Thú Ngũ Hành là Tam Cửu Thiên Kiếp, điều này đã nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên rồi.  

Bình thường, Tam Cửu Thiên Kiếp coi như là đã đến giới hạn, trong lòng cầu nguyện Thú Ngũ Hành có thể chống đỡ được.  

“Đoàng đoàng đoàng…”  

Từng thiên lôi nối tiếp nhau giáng xuống.  

Tia thứ nhất… Tia thứ hai…  

Tia thứ chín…  

Qua chín tia, Tam Cửu Thiên Kiếp coi như đã hoàn thành.  

“Lẹt xẹt!”  

Lôi kiếp thứ mười đã rơi xuống ngay sau đó.  

“Cái đệch, mẹ nó Tứ Cửu Thiên Kiếp rồi.” Dương Bách Xuyên không khỏi mắng chửi.  

Nếu như nói Tam Cửu Thiên Kiếp, Dương Bách Xuyên còn có lòng tin đối với Thú Ngũ Hành, dù sao Thú Ngũ Hành cũng là dị thú trời đất, nhưng Tứ Cửu Thiên Kiếp thì trong lòng Dương Bách Xuyên thật sự không chắc chắn.  

“Lẹt xẹt, lẹt xẹt, lẹt xẹt…”  

Từng thiên kiếp liên tiếp rơi xuống, Tam Cửu và Tứ Cửu Thiên Kiếp, ai cũng chưa từng nghĩ tới sẽ giáng xuống liền với nhau.  

Chỗ đứng của Thú Ngũ Hành hoàn toàn bị lôi kiếp bao phủ, bụi đất tràn ngập, phạm vi bốn năm chục mét không thấy rõ gì cả.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên và chín nữ nhân cách ở rất xa đều nghe thấy tiếng rống của Thú Ngũ Hành trộn lẫn trong lôi kiếp…  

“Lẹt xẹt!”  

Tam Cửu và Tứ Cửu Thiên Kiếp nối liền nhau đánh xuống mười tám lôi kiếp, cả thế giới cuối cùng đã yên tĩnh.  

Lôi kiếp dừng lại, tiếng rống của Thú Ngũ Hành cũng dừng lại.  

Dương Bách Xuyên và chín nữ nhân đều căng thẳng nhìn chỗ Thú Ngũ Hành đứng.  

Sau mấy phút, một cái hố to có đường kính khoảng hai mươi mét xuất hiện ở chỗ của Thú Ngũ Hành, vậy mà bị lôi kiếp đánh ra một cái hố to.  

Còn Thú Ngũ Hành đã không thấy tung tích từ lâu.  

Nếu không phải Dương Bách Xuyên còn có thể cảm nhận được khí tức của Thú Ngũ Hành, thì hắn cũng tưởng rằng Thú Ngũ Hành đã độ kiếp thất bại.  

Lại nhìn bầu trời, Dương Bách Xuyên và chín nữ nhân phát hiện kiếp vân vậy mà vẫn chưa tản đi, ngược lại càng ngày càng lớn, đen xì một vùng, mây đen đè đầu, khiến trái tim hắn đều cảm thấy áp lực.  

Mặc dù không có lôi điện đánh xuống, nhưng mà Dương Bách Xuyên biết thiên kiếp vẫn chưa qua, lại đang ấp ủ.  

Kiếp vân trên Cửu Thiên tản ra chỉ có hai kết quả.  

Thứ nhất, độ kiếp giả độ kiếp thất bại, kiếp vân tan ra, thứ hai, độ qua thiên kiếp.  

Tình huống bây giờ của Thú Ngũ Hành rõ ràng là chưa độ qua thiên kiếp.  

“Sẽ không phải là Ngũ Cửu Thiên Kiếp chứ?”  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu ở trong lòng.  

Đúng lúc này, tiếng lẹt xẹt vang lên, một lôi kiếp to như bắp đùi từ trên trời giáng xuống.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, thầm mắng bản thân miệng quạ, quả nhiên là Ngũ Cửu Thiên Kiếp.  

Giờ chắc là Thú Ngũ Hành độ kiếp nguy hiểm rồi.  

Hoặc là không độ qua được trực tiếp bị thiên lôi đánh chết, hoặc là cũng chỉ có thể binh giải tu tán tiên  

Ngũ Cửu Thiên Kiếp đây đã là thiên kiếp rất khủng bố rồi.  

Có điều nói đi cũng phải nói lại, thiên kiếp cấp bậc càng cao, thì chứng tỏ sau này độ kiếp giả càng có tiềm lực lớn, lại hoặc là sát nghiệt nặng.  

Mà Thú Ngũ Hành rõ ràng là thuộc vế trước, là dị thú trời đất, vốn đã sớm không được Thiên Đạo chứa chấp, có thể đánh chết dưới lôi kiếp, thì cố gắng đánh chết.  

Lúc Lôi Đình thứ nhất của Ngũ Cửu Thiên Kiếp giáng xuống giữa không trung, bỗng nhiên một tiếng gào rống long trời lở đất vang lên từ trong hố to.  

“Grào…”  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên và chín nữ nhân đều nhìn thấy ánh sáng năm màu mãnh liệt trong hố to, một chùm sáng xông lên trời từ trong hố to.  

Là Thú Ngũ Hành!!!